Mặc dù có lợi thế ký ức, phần lớn tri thức và những đề thi khó Thẩm Phương Dục đều nhớ kỹ. Nhưng nếu muốn thi được điểm cao thì vẫn cần phải ôn tập và củng cố lại rất nhiều thứ.
Bác sĩ Thẩm bị buộc phải tìm lại tri thức, lại phải trải qua cuộc sống thức đêm xem tài liệu khổ không nói nổi. Đúng là có thể so sánh với việc trở về lớp 12 vậy.
Cũng may, bởi vì có Giang Tự nên những lúc đó không quá dày vò.
Bình thường Thẩm Phương Dục rất ít khi có cơ hội ở riêng với Giang Tự. Giữa họ luôn có một Đường Khả giống như Vương Mẫu nương nương vậy. Nhưng cũng may Đường Khả không có cắm đầu học như bọn họ. Nếu không có kỳ thi thì cùng lắm sau 10 giờ đêm là cậu ta sẽ đi về. Bởi vậy Thẩm Phương Dục mới có cơ hội cùng Giang Tự trở về ký túc xá mỗi ngày.
Hầu hết các trường y đều không lớn lắm, từ phòng học về tới ký túc xá chỉ mất 10 phút đi bộ mà thôi. Mỗi lần như thế Thẩm Phương Dục chỉ mong chi con đường này đi mãi không hết. Nhưng bởi vì chân hai người vừa dài, bước đi còn nhanh nên chẳng bao lâu là đến nơi rồi.
Mà không biết có phải ảo giác của Thẩm Phương Dục hay không? Trong khoảng thời gian này hắn cứ cảm thấy hình như Giang Tự đi chậm hơn trước kia rất nhiều.
Có đôi khi bọn họ trò chuyện vài câu, thậm chí Giang Tự còn đứng lại nghe hắn nói. Đợi hắn nói xong mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-giang-anh-ay-mang-thai-con-cua-oan-gia/3542586/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.