Cuối cùng, trước khi Mã Hạo bị bắt đi, Giang Tự rũ lòng từ bi mà chỉnh lại khớp tay bị trật cho gã: "Còn sợ thì lúc về có thể xịt một chút Bạch Dược Vân Nam."
Mấy người đang đợi khám bệnh cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một người đàn ông hùng hổ xông vào, sau đó một đám bảo vệ dẫn gã ta đi ra. Mọi người ồn ào suy đoán có phải là quấy rối không? Họ còn lo lắng không biết có khi nào đột nhiên có người nâng cáng chạy lại đây nâng một người đầy máu me đi không nữa.
Nhưng bọn họ vẫn luôn đợi đến khi bản thân khám bệnh xong rồi rời đi cũng không thấy có bác sĩ nào bị khiêng ra cả.
Nhóm bác sĩ ngoại trú tan làm gần như cùng lúc, Giang Tự cởi áo blouse trắng, đi ra khỏi phòng khám bệnh, vừa lúc gặp Thẩm Phương Dục đi ra từ phòng đối diện.
"Không cảm ơn tôi à?" Thẩm Phương Dục hỏi
Từ sau lần hai người tan rã trong không vui đó gần như bọn họ chưa nói chuyện lại với nhau, thỉnh thoảng đụng mặt nhau lại âm dương quái khí giống như trước khi đi khám bệnh lúc nãy. Chẳng qua bây giờ... Giang Tự quét mắt nhìn Thẩm Phương Dục một cái.
"Cảm ơn."
Vì lần này Thẩm Phương Dục không có ngắt lời nên cuối cùng lời cảm ơn cũng được nói ra đầy đủ.
Thẩm Phương Dục rất kinh ngạc: "Hôm nay cậu đâu có bị thương đâu đúng không? Gã đàn ông kia đánh trúng đầu cậu à? Vậy mà tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-giang-anh-ay-mang-thai-con-cua-oan-gia/3542507/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.