Rõ ràng đang là mùa xuân tháng 4 ấm áp, nhưng xung quanh Giang Tự lại giống như đóng một lớp băng làm Vu Tang thấy lạnh cả sống lưng.
Phòng mổ là một nơi tương đối vô trùng, bình thường cũng sẽ không nghiêm khắc cấm bác sĩ và y tá khác ra vào, trước kia có ca mổ ra đôi long phượng thai còn được y tá khoe khắp tầng lầu. Nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục ghé vào dưới tình huống không có Chung Lam ở đây.
"Chào buổi sáng nha bác sĩ Giang." Thẩm Phương Dục đã thay đồ phẫu thuật nhưng vẫn chưa mặc đồ vô trùng vào. Hẳn là đang trên đường đi tới phòng mổ kế bên thì tiện tạt vô đây một lát.
Những người đi theo Giang Tự làm phẫu thuật hôm nay đều là học sinh trong tổ anh, ai cũng biết hai người không ưa nhau nên ngoài vài y tá đáp lời Thẩm Phương Dục thì những người còn lại cũng không dám để ý tới hắn.
Nhưng núi không thèm để ý ta thì ta đi tìm núi vậy.
Thẩm Phương Dục trực tiếp đi đến cạnh Giang Tự, nhìn chằm chằm anh một cách khó hiểu.
Vốn dĩ Giang Tự đang xem thao tác của Vu Tang, chỉ chừa sườn mặt cho Thẩm Phương Dục. Nhưng chân Thẩm Phương Dục cứ như bị đóng đinh ở chỗ này, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ánh mắt hắn giống như thực thể dừng trên mặt Giang Tự, nhìn chăm chú đến nỗi khiến tai anh đỏ cả lên.
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn!" Rốt cuộc Giang Tự không nhịn nổi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-giang-anh-ay-mang-thai-con-cua-oan-gia/3542468/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.