Rời khỏi phòng bệnh cô bé Bánh Bao, Lạc Tâm cùng Đường Dịch trở về phòng làm việc của hắn, vừa bước vào bên trong, mùi thuốc khử trùng đã biến mất khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Đường Dịch cũng chú ý đến sự thay đổi của Lạc Tâm, dần dần hắn cũng nhận ra cô không thích mùi thuốc khử trùng, ánh mắt hắn nhìn cô lúc này có phần cưng chiều, chỉ tiếc rằng chính bản thân hắn còn chẳng nhận ra.
"Cô ngồi đi." Đường Dịch một bên kéo nhẹ chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của hắn, một bên dịu giọng nói.
Lạc Tâm cũng không ngại ngùng mà tự nhiên ngồi xuống, tiện tay để túi đồ ăn trên bàn, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò mà quan sát xung quanh phòng làm việc của hắn.
Cô cũng đã từng đến phòng làm việc của hắn đưa cơm nhưng những lần đó chỉ thoáng qua, đưa xong đồ cô đã vội vã rời đi, chưa có cơ hội nhìn kĩ.
Giờ có thời gian, Lạc Tâm mới để ý, phòng làm việc của Đường Dịch mặc dù không lớn lắm nhưng bày trí đồ vật trong phòng rất gọn gàng.
Điều khiến Lạc Tâm thích nhất chính là mùi bạc hà dịu nhẹ luôn tỏa ra bao bọc khứu giác của cô, mang lại một cảm giác vô cùng dễ chịu, khác xa mùi thuốc khử trùng nồng nặc bên ngoài hành lang kia.
Lạc Tâm không biết mùi hương này từ dầu thơm hay ở trên người Đường Dịch nữa, dù rất tò mò nhưng cô không dám hỏi. Cô sợ rằng nếu nói quá nhiều sẽ khiến hắn sinh lòng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-duong-ngan-van-lan-dung-yeu-em/3744183/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.