Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua kẽ lá, len lỏi vào trong thông qua cửa sổ mà chiếu lên khuôn mặt một cô gái xinh đẹp đang ngủ, ánh nắng tuy không gay gắt nhưng cũng khiến cô ấy phải nhăn mày. Cánh tay trắng nõn thò ra kéo chăn qua đầu che đi ánh sáng ấy rồi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa được bao lâu cô ấy lại bị đánh thức lần này không phải là do ánh sáng mặt trời mà là do mẫu thân đại nhân của cô ấy.

" Lạc Lạc, đã sáng rồi mau dậy đi con. Ba mẹ có chuyện cần thông báo với con đây. " Vừa nói bà Trình vừa kéo chăn kéo Trình Lạc dậy.

Trình Lạc bị kéo dậy mè nheo nói :

" Mẹ à! Con buồn ngủ lắm mẹ để con ngủ một chút có được không? Khi nào con tỉnh rồi ba mẹ muốn nói gì cũng được. "

Bà Trình : " Mẹ nói không được ngủ nữa mà, ba con còn đang đợi ở dưới nhà... Mau chóng dậy rửa mặt đi rồi xuống nhà ba mẹ có chuyện muốn nói..." Trình Lạc nghe vậy làm mặt mếu gọi :

" Mẹ...''

Bà Trình nghiêm giọng :

" Con mau lên đi sau khi ba mẹ thông báo xong con muốn ngủ thì ngủ, mau lên đấy mẹ xuống nhà đợi con. ''

Trình Lạc : " Vâng... " Nhìn thái độ mẹ cô như vậy Trình Lạc thiết nghĩ có chuyện gì quan trọng lắm mẹ mới lên gọi cô. Trình Lạc mau chóng vào phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà dưới.

Trình Lạc cúi người rồi nói :

" Ba mẹ buổi sáng tốt lành."

" Ừm, mau qua đây ăn sáng đi. " Trình Lạc gật đầu rồi ngồi vào vị trí của mình, sau khi cô ngồi xuống hạ nhân mang lên một bát cháo và một ly sữa.

Trình Lạc đưa mắt nhìn ba mẹ mình rồi hỏi :

" Ba mẹ, chuyện ba mẹ muốn thông báo với con là gì? "

Ba Trình đáp : " Ăn sáng đi đã. ''

Trình Lạc : " Ba cứ nói đi rồi con ăn. "

Nghe con gái nói vậy Ba Trình đặt muỗng xuống nhìn cô rồi nói :

" Lạc Lạc. Con cũng đã lớn đã đến tuổi thành gia lập thất. Ba mẹ đã tìm cho con một gia đình, con trai của gia đình này là một người cũng rất co tài, con..."

Trình Lạc : " Con không đồng ý... "

" Ba còn chưa nói xong mà. ''



Trình Lạc : " Ba có nói gì cũng thế thôi. Con sẽ không cưới người mà con không yêu... "

" Vậy con nói đi, con muốn lấy người như cái thằng đó sao? Nó nghĩ con nghèo nên bỏ rơi con theo cô gái giàu có con muốn lấy người như vậy phải không? ''

Bà Trình thấy chồng mình có hơi quá lời nên lên tiếng ngăn cản :

" Kìa anh, đừng nói vậy? "

Ba Trình : " Anh nói không đúng sao? "

Trình Lạc : " Ba nói đúng, nhưng cho dù thế nào con cũng sẽ không lấy người đó đâu, con không cần biết cũng không muốn biết ba mẹ đã nói gì với bên đó tóm lại con không đồng ý mối hôn sự này. " Nói xong Trình Lạc liền bỏ đi lên phòng.

Ba Trình : " Lạc Lạc, con đứng lại đó cho ba... "

Mẹ Trình : " Kìa anh, anh cũng phải để con bé từ từ chấp nhận chứ? Với lại chuyện xưa của con bé anh nhắc lại làm gì? ''

" Thì anh chỉ muốn cho nó một ví dụ. "

Mẹ Trình : " Thôi kệ nó, anh ăn sáng đi rồi đi làm, để em từ từ khuyên nó. "

Buổi tối tại biệt thự Từ Gia.

Quản gia thấy Từ Viên Khang đã về thì bước lại đỡ lấy áo của anh rồi nói :

" Thiếu gia, lão gia và phu nhân đang đợi cậu trong phòng ăn. " Từ Viên Khang gật đầu rồi đi vào phòng ăn.

Ba Từ thấy anh thì mỉa mai nói :

" Yo, Từ Thiếu về rồi sao? Sao cậu đại giá quang lâm mà không nói trước để lão già này ra đón. "

Từ Viên Khang : " Ba, con cũng là đi làm về mà. Tại sau khi xong việc ở tập đoàn con lại đi uống tý rượu nên về hơi trễ. Ba nói như vậy con không gánh nổi đâu. "

" Mau ngồi xuống ăn cơm đi, ba có chuyện thông báo đây. "

Từ Viên Khang trêu chọc :

" Ba định nhường chức chủ tịch lại cho con sao? "

Ba Từ : " Bây giờ ba nhường cho mày thì mày có thể cáng đáng được sao? Nếu mày nói được ba lập tức nhường cho mày. "



Từ Viên Khang đáp :

" Con chỉ nói đùa thôi ba nghiêm túc vậy? Ba gọi con về là có chuyện gì sao ba? "

" Ba muốn thông báo cho mày biết về hôn sự của mày. '' Nghe tới đây miếng canh mà Từ Viên Khang vừa uống liền phun ra mặt bàn.

Từ Viên Khang : " khụ khụ... Ba nói đùa sao? Hôn sự gì? Con còn chưa muốn kết hôn. "

" Mày đợi tới khi ba mày chết mày mới kết hôn sao? Chuyện này ba đã quyết rồi cứ thế mà thực hiện đi. Đó là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang. Cô gái đó là tiểu thư nhà..."

Từ Viên Khang : " Con không quan tâm. Ba mẹ ăn đi con no rồi, con ra ngoài một chút đây. " Nói xong liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Ông bà Từ quá hiểu tính tình của đứa con này muốn nó chấp nhận không thể nóng vội được.

Từ Viên Khang ra gara lấy xe rồi phóng đi, mở thiết bị liên lạc trên xe ra Từ Viên Khang kết nối tới tổng bộ Thiên Long Bang. Bên kia rất nhanh đã trả lời :

" Từ Thiếu có chuyện gì sao? "

Từ Viên Khang đáp : " Là Bạch Ảnh sao? "

" Là tôi. "

Từ Viên Khang : " Ngạo đâu? "

" Lão đại sang New York có chút chuyện chắc hơn 1 tuần nữa sẽ về.! "

Từ Viên Khang : " Lâu vậy sao? Tôi không chờ lâu vậy được, như vậy đi tôi gửi định vị cho chú rồi chú hay cho người tới đón tôi ngay. Tôi muốn gặp Lãnh Ngạo ngay bây giờ giờ. "

" Từ thiếu anh tính qua New York luôn sao? "

Từ Viên Khang : " Phải. "

" Vậy anh chờ chút để tôi xắp xếp người bên đó. "

Từ Viên Khang nói một câu " được " rồi ngắt liên lạc.

Phóng tầm nhìn ra bầu trời đêm Từ Viên Khang nhếch môi nói vào trong gió :

" Muốn dùng hôn nhân để trói chân Từ Viên Khang, là điều không thể nào. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.