Nắng đã lên cao, bình minh cũng đã qua cũng đã tới lúc Anh và cô phải rời khỏi đây. Khi rời đi Trình Lạc luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại khoảng trời yên bình ấy... Thấy cô như vậy Từ Viên Khang lên tiếng :
" Sao vậy? Không muốn rời đi sao? "
Trình Lạc : " Cũng đúng là có chút không nỡ, nơi này quá xinh đẹp rồi. "
" Nếu như em muốn năm nào chúng ta cũng sẽ tới đây? "
Trình Lạc : " Tới cùng anh sao? "
" Nếu không thì em muốn tới cùng ai? "
Trình Lạc nghe anh nói vậy cố gắng lảng tránh sang chuyện khác, bởi cô vẫn chưa biết chuyện về bệnh tình của Từ Viên Khang là có sai sót. Cô vẫn luôn nghĩ anh chỉ còn sống được hai tháng nữa.
" Ờ... Thôi đừng đứng đây nữa, mau đi thôi nắng sắp lên rồi đấy. Đi mau cho kịp chuyến bay. "
Từ Viên Khang khó hiểu hỏi lại :
" Chuyến bay? Chuyến bay gì? Em muốn đi đâu sao? "
Trình Lạc : " Không phải anh nói là muốn đi gặp lại cô gái năm xưa anh thầm thương trộm nhớ sao tôi đưa anh đi gặp cô ấy. "
" Em thực sự biết cô ấy đang ở đâu sao? "
Trình Lạc bĩu môi nói :
" Miệng thì nói thích tôi, mà khi nhắc tới người con gái khác thì hao mắt liền sáng lên như vậy sao? "
" Ây za... Sao lại thế được, Cả đời này anh đã xác định rồi, Từ Viên Khang anh sẽ chỉ yêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967817/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.