Từ Viên Khang nhìn cô đã đeo khăn bịt mắt xong thì lái xe rời đi, sau vài tiếng chạy xe cuối cùng cũng tới nơi, tuy là đã tới nơi nhưng anh không cho Trình Lạc tháo khăn mà tự mình dẫn dắt cô từng bước đi.
Trình Lạc : " Chúng ta đi đâu vậy? "
" Lấy vé cap treo? "
Trình Lạc : " Cáp treo? Lấy vé cáp treo để làm gì? Từ Viên Khang anh làm em tò mò đấy. "
" Chút nữa em sẽ biết thôi. "
Từ Viên Khang dẫn cô vào cáp treo, khi tới điểm dừng anh lại dẫn cô ra ngoài.
Ngay khi cáp treo dừng lại phía trước xuất hiện một khung cảnh xinh đẹp hai bên đường được trang trí bởi những đóa hoa hồng và đèn led tạo thành một lối đi ở giữa. Từ Viên Khang đi vòng ra sau mở khăn che mắt cho cô.
Trình Lạc từ từ mở mắt mình ra, do bị che mắt một khoảng thời gian nên mắt cô chưa kịp thích ứng với ánh nắng, một lát sau Trình Lạc mới có thể mở hẳn mắt. Hiện ra trước mắt cô là một khoảng trời tràn ngập hoa tươi, trên đường đi cũng được rắc đầy những cánh hoa.
" Đây là..." Trình Lạc cảm động không nói nên lời cô quay mặt nhìn sang anh hỏi.
Từ Viên Khang đưa tay lau nước mắt cho cô nói :
" Cô ngốc này, em đừng khóc... Chúng ta đi thôi. " Nói rồi anh cầm tay Trình Lạc bước đi.
Hai người họ đi hết quãng đường hoa thì thấy một túp lều trong suất. Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967666/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.