Trình Lạc ở trong viện được gần một tuần cũng đã được xuất viện. Trình Lạc hít một hơi thật sâu rồi cười nói :
" Cuối cùng cũng đã ra ngoài, Tiểu Bối à về nhà thôi con. "
Từ Viên Khang đi tới anh khoác chiếc áo lông lên người cô rồi cằn nhằn :
" Cái cô gái này, em giờ đã là mẹ người ta rồi đấy đi đứng chú ý một chút có được không hả? Em háo hức như vậy sao, áo còn không cả mặc, em không thấy lạnh à? "
Trình Lạc bị mắng thì bày ra bộ mặt ủy khuất cô mếu máo :
" Anh quát em à? "
" Anh không quát em, chỉ là anh lo em và con sẽ bị lạnh, em vừa sinh xong sức khỏe còn yếu, vội vàng chạy ra ngoài áo còn không cả mặc. " Từ Viên Khang vốn dĩ định nói thêm vài câu nhưng nhìn vẻ mặt cô lúc này anh còn đâu tâm trạng mà nói gì.
" Thôi được rồi chúng ta mau về thôi, mẹ đang đợi đấy. "
" Ò. "
Từ Viên Khang tự mình lái xe đưa hai mẹ con Trình Lạc trở về , khi về tới cửa anh đã thấy Ông bà Trình và ba mẹ mình đứng đợi ở đó.
Bà Trình thấy con gái trở về thì vui mừng nói :
" Chị sui à, tụi nhỏ về rồi. "
" Đúng vậy, chị sui phiền chị đẩy qua đó đi. " Phan Mỹ Dung cười đáp.
" Được. "
Từ Viên Khang dừng xe lại anh đi vòng qua mở cửa cho Trình Lạc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cua-anh/2967661/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.