Chuyện tình yêu, người người đều nói, trong sách cũng có viết, còn được phổ thành lời bài hát.
Nghe thì chỉ là hai chữ vô cùng bình thường chẳng có gì lạ.
Nhưng những người lâm vào bể tình, trưởng thành rồi cũng hóa ngây thơ, ngây thơ rồi cũng biến trưởng thành, tuyệt vời đến mức nào chứ.
Năm thứ chín Chu Sênh Sênh đổi mặt, cô hai mươi sáu tuổi.
Từ sau sự kiện năm ngoái đại vương ngây thơ Lục Gia Xuyên xóa hết báo thức của cô, thành công khiến cô mất đi khuôn mặt quốc sắc thiên hương thì một năm sau đó cô liền giữ lại gương mặt người qua đường ba mươi tuổi chẳng hề thay đổi này.
Tuy rằng trông mặt hơi xấu tí, nhưng cô thường hay cùng Lục Gia Xuyên về nhà ăn cơm với Tôn Diệu Già, các bậc trưởng bối đã quen với gương mặt này rồi, thay đổi nữa cũng sẽ không tiện. Cô cũng có chút lòng hư vinh của bản thân, tựa như lời nhạc trong ca khúc nào đó vậy, người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhưng so với tình cảm cô dành cho Lục Gia Xuyên và tâm ý đối với Tôn Diệu Già, cô lại cảm thấy thực ra khuôn mặt này cũng chẳng hề tệ như cô đã nghĩ.
Lục Gia Xuyên thỉnh thoảng lại hỏi một câu: “Không muốn đổi mặt nữa à?”
“Không đổi nữa.”
“Vì sao không đổi nữa?”
“Thay đổi làm gì, rồi anh lại giở trò nửa đêm, làm mất gương mặt tiên nữ nghìn năm có một của em?”
Anh nhìn Chu Sênh Sênh cây ngay không sợ chết đứng, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-co-doc/1907332/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.