Bạn nhỏ Na Viễn mẫn cảm nhận thấy được sự bất thường.
Cô út cùng chú thời điểm ăn cơm thật an tĩnh cũng không nói chuyện, ngay cả không khí cũng trở nên là lạ.
Na Viễn nuốt vào miệng một thìa cơm với trứng cút kho thật đầy, chớp đôi mắt to nhìn xem người này lại xem xét người kia, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Cô út ~ chú ~ các người cãi nhau sao?”
Na Na động tác dừng lại một chút, ngẩng đầu vụng trộm nhìn người đàn ông đối diện vẻ mặt thờ ơ một cái, miễn cưỡng cười cười trấn an bé nói: “Không thể nào! Nhanh lên ăn đi, cơm đều đã nguội!”
Na Viễn quyệt miệng xúc đầy thìa cơm há mồm nhét vào, nghi hoặc vươn tay béo chỉ chỉ nói: “Nhưng là…… Không có cãi nhau vì sao hai người lại không nói chuyện nha?”
“Ăn không nói, ngủ không nói.”
Niếp Duy Bình ngón tay thon dài cầm chiếc thìa trắng, đầu cũng không nâng lên lạnh lùng nói.
Na Viễn trừng mắt nhìn xoay qua hỏi cô út: “Có nghĩa là gì ạ?”
Na Na nhìn xem thường, nhỏ giọng “Hư” lại hạ nói: “Nghĩa là khi ăn cơm cùng khi ngủ không thể nói chuyện.”
Na Viễn não nhỏ nghĩa mãi vẫn không rõ vì sao khi ăn cơm không thể nói chuyện, xem xét chú hư gương mặt thật đáng sợ liền thành thật ngậm miệng, sau đó thật cẩn thận cầm thìa xúc quả trứng kho run rẩy đưa tới trước mặt hắn, bộ dạng lấy lòng mở miệng: “Chú ăn ~”
Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-cam-thu/2714581/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.