Gia Hân bước xuống phòng ăn thấy Gia Ân đang đặt dĩa salad trộn xuống bàn bên cạnh ba cô vẫn đang đọc báo và mẹ cô mang tạp dề chiên trứng.
-Buổi sáng tốt lành chị hai_Gia Ân thấy cô liền ngẩng đầu lên nhìn cô nở một nụ cười. Chợt lòng Gia Hân thắt lại, cô cảm thấy thật khó chịu trước biểu hiện này của Gia Ân, quả thật cô là diễn viên nên diễn giống đến độ không phân biệt được đâu là thật đâu là diễn. Cố nặn ra một nụ cười Gia Hân gật đầu ngồi xuống.
-Ba đọc tin tức cậu chủ của tập đoàn Hoàng Huy đã trở lại chưa ba?_Gia Ân nhìn ba cô.
-À, ba đọc rồi_Ba cô đặt tờ báo xuống.
-Ba đã biết chuyện vợ chủ tịch Hoàng Lâm không phải như những tờ báo kia đăng chưa?_Gia Hân tiếp lời.
-Chuyện đó ba cũng đã biết rồi_Ba Gia Hân.
-Con nói không sai mà đúng không ba. Cô ấy là người tốt..._Gia Hân còn chưa nói hết thì:
-Nói chuyện khác đi Hân_Ba cô khó chịu nhìn cô.
-Con...xin lỗi_Gia Hân cúi gằm mặt xuống, cô cũng chỉ là nói tốt cho mẹ Hoàng Huy thôi. Cô muốn ba cô có cái nhìn tốt về gia đình Hoàng Huy và quan trọng là để có thiện cảm về việc anh là bạn trai của cô. Nhưng hình như cô nói hơi nhiều về vấn đề này rồi. Hôm qua cô vì chuyện này mà lớn tiếng với mẹ nên chắc ba vẫn còn giận cô.
-A, Gia Hân dạo này con học sao rồi? Mẹ nghe nói cậu bạn Thiên Long gì đó kèm con học mà đúng không?_Mẹ Gia Hân lên tiếng giúp Gia Hân.
-Dạ con học vẫn tốt..._Gia Hân gượng cười. Gì chứ tên sao quả tạ mà kèm cô học sao? Bắt cô đọc toàn là sách không. Hoàng Huy mới là kèm cô học tốt thì có.
-Cuối cấp rồi con phải chuyên tâm học cho thật tốt, không được vì những chuyện khác mà ảnh hưởng đến việc học._Ba cô nhẹ giọng nhắc nhở.
-Dạ_Gia Hân gật đầu, hiểu ngay ý ba cô là không được yêu đương và quan tâm đến chuyện của người khác.
-Thôi mọi người ăn sáng rồi còn đi làm_Gia Ân lên tiếng.
Bữa sáng cứ thế trôi qua, Gia Hân bước đến trường với một tâm trạng buồn rầu. Ba cô có vẻ không thích cô yêu đương gì trong thời gian này. Vậy thì chuyện cô quen Hoàng Huy thì sao đây?
-Gia Hân!_Còn đang suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng gọi trầm ấm quen thuộc, quay người ra sau thì thấy anh.
-Hoàng Huy_Gia Hân nở một nụ cười.
-Suy nghĩ gì mà anh gọi không nghe thế cô chủ nhỏ_Hoàng Huy bước đến gần Gia Hân, đưa tay ra véo mũi, trêu cô một câu.
-A, em đang nghĩ không biết phải làm sao để học vô đây. Nhiều bài quá!_Gia Hân kéo tay anh xuống xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình. Không nhìn cũng biết nó chắc chắn là đang đỏ lên.
-Yên tâm anh sẽ luôn ở bên giúp cô chủ nhỏ của anh học tốt mà_Hoàng Huy mỉm cười tỏa nắng.
-Anh mà ở bên thì em mới là không học tốt được á_Gia Hân bĩu môi.
-Gì chứ anh đây học rất tốt mà_Hoàng Huy đầy tự tin khiến Gia Hân phải bật cười.
-Không phải chuyện đó mà là vì mải nhìn anh làm sao em tập trung học cho được_Gia Hân phì cười.
-Vậy thì anh sẽ bịt khẩu trang kín mít, đeo kính râm luôn lúc đó em sẽ không chú ý nữa_Hoàng Huy vui vẻ đưa ra biện pháp.
-Trời lúc đó thì em càng chú ý hơn đó, nhìn anh lúc đó sẽ giống như tên trộm mất_Gia Hân lại cười. Anh đúng thật là hài hước mà.
-Vậy thôi anh sẽ để em học một mình vậy_Hoàng Huy mặt ỉu xìu.
-Em giỡn thôi mà đương nhiên anh phải kém em học rồi, đâu phải dễ để có gia sư kèm học miễn phí chứ_Gia Hân cười. Cô vui vẻ hẳn lên.
-Anh sẽ không kèm em học không công hoài đâu_Hoàng Huy nhìn Gia Hân rất nghiêm túc.
-Chứ anh bắt em phải làm gì?_Gia Hân ngạc nhiên. Cô không ngờ anh cũng nhỏ nhen nha.
-Mỗi ngày đi học đều phải làm đồ ăn sáng cho anh_Hoàng Huy sau khi đưa tay lên cằm vẻ suy tư rồi cũng nói ra.
-Ukm.Được thôi nhưng mà em làm đồ ăn không ngon vậy cậu chủ nhỏ Hoàng Huy không chê chứ_Gia Hân nghiêng đầu nhìn Hoàng Huy
-Đương nhiên là không rồi đồ của cô chủ nhỏ của tôi nấu sao chê được_Hoàng Huy
-Sao vậy? Lí do là gì nhỉ?_Gia Hân mỉm cười ngại ngùng không nhìn Hoàng Huy mà hỏi. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Thầm nghĩ:"Là được ăn cơm của người mình yêu chứ gì?"
-Ai mà dám chứ cô chủ nhỏ dữ như vậy mà_Hoàng Huy nói xong rồi chuồn vô lớp trước đề Gia Hân ngẩn ngơ cười cười một mình:
-Thì đúng rồi em dữ mà ai dám chê chứ...Hả.Anh nói cái gì? Á! Hoàng Huy đứng lại cho em dám nói em dữ hả_Gia Hân giờ mới tiêu hóa xong tức giận đến độ phồng mang trợn má, hét lên.
Hương Mai mới tới lớp đã thấy cảnh tượng hết sức hài hước:Gia Hân cầm cây lau nhà đuổi theo Hoàng Huy khắp lớp, lắc đầu ngao ngán:"Đúng là cặp đôi khác người mà"
Cả hai còn đang hăng say chơi trò "Tom and Jerry" thì Gia Bảo bước đến gần Gia Hân nắm lấy tay cô đi ra ngoài:"Ra ngoài gặp tôi chút đi"
-Này Gia Bảo sao cậu lại nắm tay Gia Hân của tôi?_Hoàng Huy nhìn thấy Gia Bảo đột nhiên xen vào còn nắm tay Gia Hân khiến anh nổi cơn ghen.
-Mượn cô ta 5' thôi rồi trả nguyên vẹn. Đồ của cậu tôi không có hứng đâu_Gia Bảo nhếch mép sau đó kéo Gia Hân ra ngoài.
-Ai là đồ vật chứ? Gì mà không có hứng? Làm như tôi muốn đi với anh lắm vậy. Bỏ tay anh ra coi!_Gia Hân bực mình vùng vằng.
-Trật tự dùm đi ồn ào nhiều coi chừng fan tôi tưởng cô có ý tiếp cận tôi đó_Gia Bảo cúi xuống nhỏ giọng bên tai cô.
-Á, Đồ biến thái bệnh hoạn. Anh phải là họ sở tên khanh mới đúng đó_Gia Hân tức giận hét lên. Cái tên này đúng là tự tin quá mà. Tự dưng kéo cô ra ngoài này làm gì.
-Ok cô muốn gọi tôi sao cũng được. Vào cấn đề chính chiều nay 5h tan học xong nhớ chờ tôi đưa cô đến một nơi, có người cần gặp cô._Gia Bảo khoanh tay trước ngực nhìn Gia Hân, giọng đều đều.
-Sao tôi phải đi với anh chứ? Ai gặp tôi mà lại nhờ anh chứ? Đừng có giở trò đồi bại_Gia Hân nghi ngờ rú lên. Tên này bệnh hoạn như vậy ai mà dám đi cùng chứ. Không chừng hắn bắt cóc cô rồi cưỡng bức hoặc giở trò thì sao?(Thông cảm chị ấy koi fim nhiều quá)
-Yên tâm đi tôi không có khùng mà để ý hay giở trò gì với cô đâu._Gia Bảo nhếch môi.
-Vậy thì được._Gia Hân liếc Gia Bảo, cô yên tâm được phần nào. Cô cứ nghĩ là Gia Bảo sợ Hoàng Huy chứ không hề biết ý trong câu nói của anh nghĩa là:"Cô không bình thường như vậy ai mà thèm có ý đồ với cô chứ"
-Tôi khuyên cô đừng tùy tiện lấy một người con trai làm chỗ dựa cho mình. Tốt nhất là nên cẩn thận đi Hoàng Huy anh ta không tốt như cô nghĩ đâu._Gia Bảo nói xong lạnh lùng quay người bước vào lớp.
-Ê nè kêu tôi ra là chỉ nói vậy thôi sao? Gì mà tùy tiện? Anh mới là không tốt á_Gia Hân bực mình gọi với theo nhưng Gia Bảo đã vào lớp rồi.
"Gì chứ? Sao ai cũng nói mình tránh xa Hoàng Huy. Anh ấy tốt mà. Lạ thật?"_Gia Hân cảm thấy kì lạ cũng có chút thắc mắc.
Gia Hân vào lớp. Trong giờ học cô viết giấy đưa cho anh:"Hoàng Huy anh thật sự yêu em đúng không? Không lừa gạt em chuyện gì đúng không?"
Hoàng Huy sững người nhìn dòng chữ trên tờ giấy, chần chừ một hồi rồi cũng ghi:"ừ" vào tờ giấy rồi đưa lại cho cô. Gia Hân nhận lấy tờ giấy môi nở một nụ cười. Cô cảm thấy bớt bất an hơn. Hoàng Huy nhận được tờ giấy lại ghi một dòng tin khác:" Em tin tưởng anh!" Chỉ vỏn vẹn bốn chữ thôi nhưng nó làm lòng anh chợt lo sợ. Anh đã quên mất chuyện nói lời chia tay với Gia Ân. Chiều nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho Gia Ân biết anh yêu Gia Hân. Viết giấy rồi gửi lại cho cô:"Mà sao em lại hỏi anh như vậy?"
Gia Hân loay hoay viết rồi gửi qua cho anh:"Em chỉ hỏi vậy thôi anh không giấu em chuyện gì là được rồi. Đừng chú ý tới nó nữa"
Hoàng Huy kết thúc cuộc hội thoại qua giấy bằng một từ:"ừ" gửi cho Gia Hân.(Hai anh chị này ghê thật viết giấy trong giờ học mà bị thầy cô bắt là chết chắc á)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]