*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
????
Vương Nhất Bác mở cửa, kêu lên: "Chiến Chiến."
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác, cười một cái: "Thì ra ngươi ở trong phòng à, ta tưởng ngươi đi đâu chơi rồi." Tiêu Chiến bưng dĩa trái cây trong tay lên cao hơn một chút: "Ăn chút trái cây đi."
Vương Nhất Bác khác thường, khuôn mặt nhỏ căng chặt, cúi đầu chỉnh vạt áo, môi dưới trề ra, nhìn có chút ủy khuất. Tiêu Chiến biết Trịnh tiểu tử cách vách kia đã tới một chuyến, tưởng Vương Nhất Bác chơi chưa đủ, còn nhớ hắn ta nên trong lòng có chút cảm giác khó chịu, nói: "Sao vậy?"
Y muốn tới giúp Vương Nhất Bác chỉnh nhưng Vương Nhất Bác lại như bị sợ hãi, lui về sau một bước. tay của Tiêu Chiến sững sờ ở giữa không trung, y xấu hổ rụt một cái, trước nở nụ cười, nói: "Nhất Bác, chúng ta đến thư phòng luyện chữ đi."
Tiêu Chiến chủ động đến dắt tay Vương Nhất Bác, thư phòng ở phía bắc sương phòng của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay phải của mình được Tiêu Chiến nắm. tay của Tiêu Chiến có chút thô ráp, còn có chút đen, có lẽ vì thường xuyên làm việc. Vương Nhất Bác nắm nắm, thế nhưng rất mềm, còn nho nhỏ nữa, có lẽ được mình bao lại. Vương Nhất Bác vừa nghĩ, dưới chân liền lảo đảo, giẫm lên bước chân đi theo hắn của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến dừng lại ở cửa thư phòng, nói: "Ngươi vào trước đi, ta đến phòng bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-quan-nhat-tieu-tieu-trang/884474/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.