02
Tiêu Chiến pha Bích Loa Xuân còn chưa nguội, liền nghe ngoài viện có tiếng hai con tuấn mã vội vàng phi nhanh đến.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy người đến.
Hắn mặc trường sam màu xanh, chân mang ủng đen, tóc bó cao trên đỉnh đầu, trong tay cầm một cây trường thương. Phong độ tiêu sái, vẻ mặt phấn khởi.
Như vậy như vậy, không phải là tiểu đại vương khiến y hồn khiên mộng nhiễu thì còn có thể là ai?
(Hồn khiên mộng nhiễu 魂牵梦绕: vô cùng nhớ nhung.)
Tiêu Chiến sững sờ trong viện, đã quên canh giờ, cũng đã quên hít thở, mắt sáng như đuốc vững vàng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Ba năm lại thêm nửa năm, cuối cùng chàng cũng giục ngựa trở về, vẫn bình an đứng trước mắt ta.
Tương tư giãi bày, đôi mắt hạnh đã ướt đỏ.
Sài Lục biết giờ phút này chắc chắn hai người bọn họ có ngàn vạn câu muốn nói nên không quấy rầy, một mình dắt ngựa đến chuồng ngựa.
Vương Nhất Bác đã đi vào trong viện, bước chân càng nhanh, trên ống giày rơi đầy bụi.
Một đường giục ngựa chạy nhanh, đạp thiên sơn vạn thủy để đến, chỉ vì một người trước mắt này.
Vì hắn hoàn tục, tục phát - tiểu hòa thượng Nghi Thanh.
Tiểu đại vương đã ở trước mắt, ánh trăng đều chiếu vào khuôn mặt hắn, đáy mắt đong đầy tha thiết nhu tình.
Trăng sáng chưa từng gạt Tiêu Chiến, cuối cùng vẫn sẽ chiếu người về vì y.
Mà giờ phút này Tiêu Chiến lại vô cùng khẩn trương, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, ngón tay dài quấn lấy nhau, chỉ nói một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-quan-nhat-tieu-h-am-mon/222219/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.