20 giờ 01 phút. 
Trên chiếc ghế dài nhỏ ở lối vào của Haidilao, Đổng Sương lấy điện thoại di động đang rung từ trong túi ra và nhìn tên người gọi. 
Người gọi: “Thạc bận rộn”, còn cố tình thay đổi hình đại diện mặc định thành con quay màu đen. 
“A… Anh,” Đổng Sương nhấn nút trả lời, “Em ở trước cửa Haidilao trong trung tâm thương mại gần công viên, anh biết nơi đó mà.” 
“Không phải, Sương Sương, anh…” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói áy náy. 
“Không phải chứ.” Nghe giọng điệu này, Đổng Sương liền hiểu ý của anh trai, không khỏi thất vọng rồi xụ mặt, “Anh phải tăng ca, lại định để em leo cây sao?” 
“Vụ án kia có…” 
“Được rồi,” Đổng Sương ngắt lời anh, “Đừng nói đến vụ án, cảnh sát các anh không phải luôn phải giữ bí mật về nó sao, nói với em làm gì? Em sẽ tự mình về, anh cứ làm việc của anh đi, xong sớm về sớm, đừng khiến mẹ lo lắng.” 
“Vậy em về như thế nào?” 
“Còn có thể thế nào nữa, đặt xe thôi, em không muốn chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm.” 
“Vụ án về xe trực tuyến kia còn…” 
“Không phải sáng nay đã bắt được nghi phạm rồi sao? Ai có gan bắt chước phạm tội chứ? Hơn nữa, em gái của anh xui đến thế sao? Nếu có chuyện gì thì cảnh sát Đổng sẽ đến cứu em mà.” 
“Ừ.” Đầu dây bên kia điện thoại do dự, “Hay là anh…” 
“Thôi đi, sao phiền thế, em bao nhiêu tuổi rồi? Em đã đặt xe, lát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-menh-tu-thoi/2624978/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.