Tôi ở chỗ Lam Vũ, trừ việc ăn uống bên ngoài, phần lớn chi phí là do em chịu. Chúng tôi đều kị nói chuyện tiền nong, đó là nút thắt trong lòng Lam Vũ, cũng là trong lòng tôi. Tôi thường nghĩ, nếu chúng tôi gặp nhau không phải theo cách kì lạ như vậy, chúng tôi nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn.
Một hôm, Lam Vũ bảo, chủ nhà năm sau không muốn cho em thuê phòng này nữa.
“Có phải hắn muốn tăng giá không?” Tôi hỏi.
“Em hỏi rồi, anh ta nói bởi vì sang năm có thể chủ phòng sẽ về.”
“Vậy thuê chỗ khác.” Tôi nói.
“Khó thuê lắm!”
Tôi suy nghĩ một chút, cẩn thận thử thăm dò hỏi: “Nếu không mình về “Bắc Âu” ở?”
Em không nói gì, nhận lấy cơm rang trứng của mình.
Tôi đưa diêm cho em, chú ý quan sát vẻ mặt em, em chắc chắn là mất hứng rồi.
“Quên đi, nhà kia nếu em thực sự không thích, anh sẽ bán đi, vừa lúc anh đang rất cần tiền.”
Em vẫn không nói.
“Em có đồng ý hay không nha?” Tôi hỏi.
Em tắt bếp, cười nhìn tôi:
“Em bán rồi!” Em thoải mái nói.
Tôi kinh ngạc không nói nên lời.
“Không phải anh nói cho em sao? Lại đổi ý rồi?” Em như định đùa tôi.
“Em bán cho ai rồi? Bán thế nào? Bao nhiêu tiền?”
“Một người Thâm Quyến làm ở phòng bất động sản, ba trăm tám mươi ngàn đô Mỹ.” Em nhìn tôi nói.
“…”
“Không phải anh đã bảo em rồi sao, không thích thì bán đi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-kinh-co-su/3191194/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.