Lúc Minh tỉnh dậy đã là buổi tối, cô khó khăn lắm mở được hai mắt rõ ràng. Trước mắt hình như là phòng bệnh... mùi thuốc khử trùng vẫn nồng rõ thế cơ mà.
Chết... con của cô...con cô...
Vội vàng ngồi dậy, từ dưới bụng truyền lên một trận đau nhức không chịu được. Minh ngã ra sau, hai tay cô chống đỡ lấy thân mình, hốc mắt không tự chủ được nữa mà rơi ra hàng ngàn giọt nước mắt trong veo. Trên gương mặt tái xanh kia là sự đau đớn tột cùng, bởi lẽ.. cô biết được rằng con của cô hình như không còn nữa.
- Con ơi... con...
Tay trái vẫn còn truyền dịch kháng sinh, Minh bay giờ chẳng quan tâm gì nữa cả. Cô đưa tay xoa xoa chiếc bụng bé xíu của mình lại rống lên từng hồi khóc nấc quãng...
Khốn nạn mà!
- Con ơi... con đâu rồi... con ơi..
Minh khóc, cô khóc cho sự đau đớn khốn khổ, khóc cho sự bất lực của bản thân mình. Hơn ai hết cô tự hiểu rõ ràng, cơ thể cô quá mức mệt mỏi, bụng đau âm ỉ, phía dưới đóng bỉm máu vẫn chảy tỉ tê. Cô biết được rằng....con gái của cô đã đi mất rồi, đã bị người ta giết chết mất rồi...
Giây phút không ngăn được sự xúc động của bản thân, Minh điên cuồng la hét, tay đang truyền dịch cũng bị cô bức ra.
- A..a...a... trả con cho tao, lũ khốn nạn trả con cho tao...
Bên ngoài y tá dường như nghe được động tỉnh, vài giây sau lại có 2,3 người chạy vào, một trong số đó có bà Dung.
Hai y tá đi đến giữ chân cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-kiep-ga-cho-anh/115373/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.