Tạ Giám là một người linh thai thanh minh, thiên hoa phất tụ bất lưu dư hương (Tâm linh trong sáng, hoa trên trời phất tay áo không để lại mùi hương dư thừa. Ý chỉ thanh cao),“kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên” (Làm nhà ở nơi đông người, vậy mà không thấy tiếng ồn ào ngựa xe, ý chỉ ở nơi hỗn tạp vẫn giữ tâm hồn trong sạch),giữa chốn hồng trần vượt lên thế nhân, quả là làm cho người khác ngưỡng mộ
Thanh Nhi chính là một con mị hồ, khổ tu đã lớn hình, mỗi ngày không thể không sinh ra tinh khí. Lần đầu tiên đượn Tạ Giám cứu rồi bế trong tay, tiểu hồ kia thật là không muốn xa rời Tạ Giám, cư nhiên giật mình. Hồ tinh mặc dù là yêu hại nhân, nhưng phải tu thành hình người ít nhất ba trăm năm, tiểu bạch hồ này mãn một tuổi lại có thể biến hóa hình người.
Yêu đa tình, nhân vô nghĩa. Đạo nhân tự mình hạ sơn hơn ba mươi năm, không vấn Thanh Hồng một mực bắt yêu, đã chặt đứt bao nhiêu mối lương duyên giữa nhân với yêu, theo đó gây nên vô số bi thương ai oán chốn hồng trần. Những tiểu yêu vô hại yếu ớt thế kia như thế nào bì được với oán cừu như biển của thế nhân? Liệu rằng mối nhân duyên giữa người và yêu này sẽ có kết cục tốt đẹp? Mời các bạn cùng đọc truyện để theo dõi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.