Phải đến một tuần sau đó Trình Cừ mới hay tin Tiểu Phong mất tích trong rừng, người thông báo cho anh chính là thầy Lâm dạy cô.
Thầy Lâm kể cô với người dân nơi đây chung sống hòa hợp, thường ngày hay vào rừng săn bắt thú nhỏ cùng lũ trẻ. Lần này có nhóc con bảo mình trông thấy phi long điểu, bèn kéo cô đi xem, nhỡ đâu tìm được nó có thể chụp lại cho anh Trình.
Để anh đầu bếp cũng biết ở Đông Bắc họ thật sự có rồng, không phải nói điêu.
Nhóc con hỏi cô: Chị Tiểu Phong ơi, chị thấy rồng bay rồi thì ước gì thế ạ?
Tiểu Phong đáp, chị ước được ở bên anh ấy suốt đời.
Anh trùng tu văn vật, em nghiên cứu hạt thóc.
Kiếp này hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Thế rồi đêm ấy nổi cơn bão tuyết, đứa trẻ bình an trở về còn Tiểu Phong đã đi xa mãi mãi.
Tất cả đều từ bỏ sau một tuần dài công tác cứu hộ, đầu tiên nhân viên cứu hộ tìm được chiếc máy quay lẫn trong đống tuyết, sau đó…
Giáo sư Lâm còn chưa dứt lời, Trình Cừ đã cúp rụp điện thoại. Anh không dám nghe tiếp câu chuyện ở phía sau.
Nếu không nghe thì chỉ là chưa tìm thấy cô thôi. Như vậy chắc chắn cô còn sống và đang lạc đâu đó trong khu rừng đầy tuyết đổ. Như vậy anh mới ở Bắc Kinh chờ được ngày cô quay về.
Em đã nói muốn anh chờ em trở về đôi mình lấy nhau.
Anh cũng rằng anh chỉ thích em, chỉ yêu mình em, một năm, hai năm… Thậm chí cả cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-hai-co-rong/905000/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.