Năm nay tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh bất ngờ về sớm.
Vào một ngày nọ đầu tháng 11, nhà nhà trông ra khung cảnh bên ngoài, sớm tinh mơ Bắc Kinh đã phủ lớp tuyết mỏng. Từng bông tuyết lãng đãng bay trên nền trời xám xịt, nó đáp xuống nhưng không tan ngay, mà cố níu lại ở đỉnh đầu hoặc cánh tay trong giây lát.
Trong vườn hoa của Viện bảo tàng văn hóa Bắc Hải có hai người vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện.
“Ô? Giáo sư Trình tới muộn cơ ạ?” Thực tập sinh Tiểu Hà ngó cái bàn trống phía sau, cất tiếng hỏi: “Trước nay đúng 7 giờ là giáo sư Trình có mặt tại văn phòng, thế mà nay tận 10 giờ rồi vẫn chưa thấy bóng dáng thầy đâu, làm cháu thấy hơi là lạ đó.”
Lão Trì đáp: “Quái thật, lẽ nào là vậy, ban nãy chạm mặt chú ấy ở khuôn viên bác còn hỏi han mấy câu, chú ấy bảo rằng xin nghỉ ốm.” Bác ngẩng mặt dõi bầu trời: “Cháu xem kìa, tuyết rơi rồi.” Dứt lời, lão Trì đóng mạnh cửa sổ: “Sao chỗ này lại mở hé thế nhỉ? Bảo sao gió lạnh thốc vù vù.”
“Ôi nghỉ ốm ư, giáo sư Trình có sao không ạ?”
“Cảm mạo thôi, chẳng phải gần đây chú ấy lu bu việc gì đó sao, chắc hẳn dầm mưa dãi nắng nhiều sinh bệnh.”
“Ồ!” Tiểu Hà vỡ vạc ra, thế rồi buôn chuyện: “Năm nay giáo sư Trình cũng phải tứ tuần rồi bác ha? Lúc nào giáo sư cũng kiên trì rèn luyện; ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, dẻo dai hơn cả thanh niên trai tráng mới 20 tuổi đầu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-hai-co-rong/904996/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.