Trương Phàm ổn định lại tinh thần, gỡ bàn tay Triệu Vũ Minh đang đặt trên vai, hoảng loạn đi ra khỏi phòng học
Lúc hắn bước vào văn phòng, Đường Vũ Địch cũng vừa đi ra. Đường Vũ Địch ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt biết cười cong lên “Ca.”
Trong lòng Trương Phàm nhói đau, thiếu chút nữa là khóc thành tiến, tiến lên nắm lấy tay Đường Vũ Địch kéo cậu đi
“Ca, mình đi đâu vậy?”
Trương Phàm im lặng. Đường Vũ Địch chỉ nhìn thấy lưng hắn, cũng chẳng hỏi gì, mặc kệ hắn sắp đặt
Cảm giác dạ dày đau đớn lại trỗi lên, cơn đau như xé rách tim gan. Hai người đi tới sân bóng, Trương Phàm rốt cuộc nhịn không được nữa, buông tay Đường Vũ Địch, ngồi bệt xuống đất ôm bụng
Đường Vũ Địch hoảng sợ, ngồi xuống bên cạnh hắn “Ca, anh làm sao vậy?”
Trương Phàm nhìn chăm chú vẻ mặt lo lắng của Đường Vũ Địch. Trong ánh mắt lại thêm tuyệt vọng, chậm rãi lắc đầu, run rẩy nói “Tại sao em lại như vậy? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?. . . . . .”
Người này sao lại nhẫn tâm đến thế, rốt cuộc thì cậu đang nghĩ cái gì?
Đường Vũ Địch cả kinh, không hiểu hắn đang nói gì “Ca. . . . . .”
“Tại sao em tàn nhẫn như thế? Anh rất yêu em mà. . . . . . Tiểu Địch, em nói đi, em nói em không lừa gạt anh. Trường em báo danh là đại học D đúng không? Đúng không hả?”
“. . . . . .” Đường Vũ Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-ha-duong/2468623/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.