Trương Phàm vò tờ giấy chặt tỏng lòng bàn tay ra sức chạy, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ trải qua niềm vui sướng như vậy
Tìm kiếm mọi ngóc ngách trong trường mà không thấy thân ảnh kia, mồ hôi xuất hiện ngày càng nhiều. Hoảng quá thiếu chút hắn đã chạy đến nhà đòi người rồi, nhưng may mắn điện thoại rớt ra lúc này, hắn còn có thể gọi điện thoại cho cậu mà
Tiếng “tút tút” cứ như vậy truyền đến, tâm tình cũng hồi hộp theo từng giây
Vừa kết nối, Trương Phàm đã quát lên “Tiểu Địch, em ở đâu?”
“. . . . . . Ở, sân bóng”
Trương Phàm đơ người một chút rồi cấp tốc chạy đến sân bóng “Tiểu Địch, em đừng đi, chờ anh!”
Chân vừa đặt xuống sân bóng, Trương Phàm đã ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng cô đơn nọ. Đường Vũ Địch hai tay ôm chân, đầu chôn sâu vào gối, cảm giác được ai đó đến gần, cậu mới từ từ ngẩng lên
Cặp mắt to tròn kia ngấng nước, viền mắt đỏ hồng khiến người ta thương xót
Đường Vũ Địch cắn môi, im lặng nhìn Trương Phàm, nước mắt lại kiềm không được mà rơi ra ngoài. . . . . .
Trái tim trong ngực lại nhói đau, Trương Phàm rốt cuộc nhịn không được, quỳ xuống trước mặt cậu rồi ôm lấy cậu thật chặt
“Tiểu Địch, Tiểu Địch”
“. . . . . .”
“Tiểu Địch, đừng khóc. Anh sẽ đau lòng, đừng khóc . . . . . .”
“. . . . . .”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-ha-duong/2468619/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.