Giữa trưa hôm đó, Trương Phàm chỉ nói một câu “Không có gì” rồi quay người bỏ đi. Đường Vũ Địch vốn muốn chạy theo, thế tâm tình Lâm Băng Nghiên vẫn chưa tốt, hai bạn học kia— đã ăn trưa xong. Bọn họ còn phải tiếp tục ôn tập, cuối cùng Đường Vũ Địch vẫn không thể chạy thoát. Suốt buổi chiều, cậu vẫn cứ giữ trạng thái cau mày không chớp mắtBuổi chiều, việc ôn tập ngày hôm nay kéo dài hơn ngày thường, cho nên lúc kết thúc thì đã là giờ tan học. Đường Vũ Địch chạy nhanh về lớp, nhưng lại không thấy người ca ca vẫn thường chờ cậu
Tại sao anh ấy không chờ mình? Mình làm sai gì sao?
. . . . . .
Sáng hôm sau, Đường Vũ Địch nói với mẹ mình muốn ăn há cảo, sau đó dùng hộp giữ nhiệt mang vào trường. Qua nhiều ngày đưa đồ ăn sáng cho Trương Phàm, cậu cũng biết được hắn thích ăn gì, mỗi lần mang há cảo vài là hắn ăn không chừa một miếng
Trước là gặp mặt đã rồi giải thích
Nhất định phải giải thích rõ ràng
Thế nhưng, cả buổi sáng Đường Vũ Địch chả nói được lời nào— Trương Phàm không đi học
Tiết học ngoài trời không tới, tiết thứ nhất không tới, tiết thứ hai không tới, gọi điện thoại tắt máy. Đường Vũ Địch một phen rối loạn, bài giảng thì chẳng vô được chữ nào. Tiết thứ ba là sinh hoạt chủ nhiệm, Trương Phàm vẫn chưa tới
Ngày hôm qua, phiếu điểm kia vẫn chưa cập nhật đầy đủ. Hôm nay, giáo viên chủ nhiệm phát bảng điểm chính thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-ha-duong/2468604/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.