Chương trước
Chương sau
(*Một câu trong bài thơ “Giang thành tử” của Tô Thức)

Edit: Windy

Lửa giận thiêu đốt khắp toàn thân, tôi ngồi bật dậy, không biết sức lực ở đâu ra, tôi nắm cổ áo tên yêu nghiệt kia, “Cái tên yêu nghiệt này! Tử Uyển chỉ là một đứa bé, muốn giết muốn chém ngươi cứ làm với ta, dùng ám khí với một đứa bé ba tuổi, ngươi đúng là không phải người!”

Hắn miễn cưỡng cười, giơ tay hất một cái, tay tôi liền tê dại đau nhức rồi buông lỏng ra.

“Yêu nghiệt? Nếu nói đến điều đó, nàng và ta hai người thật xứng đôi.” Hắn phất ống tay áo rồi lại quay người dựa vào cột giường ngà voi, “Mới sinh ra đã có thể nói, quyến rũ biểu huynh, mê hoặc thái tử, cám dỗ Vương gia, bây giờ lại thêm một giáo chủ Ngũ Độc giáo, không phải yêu nữ thì sao lại có những thủ đoạn này.”

Tôi ôm Tử Uyển hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không sợ ngay cả ngươi ta cũng cám dỗ chứ?”

“Ha ha ha, có chút thú vị đấy. Chỉ tiếc……” Ánh mắt càn rỡ kia đảo quanh trên cơ thể tôi, ánh mắt kia lại khiến cho người tôi có cảm giác không tốt, hắn khẽ nhếch khóe miệng, chứa ý cười châm chọc, “Chỉ tiếc ta chọn nữ nhân, chỉ nhìn dáng người, không coi trọng khuôn mặt. Có điều, nếu nuôi dưỡng một thời gian……” Ánh mắt hắn lại dừng trên ngực tôi lần nữa, tựa như đang đánh giá.

Tôi thật muốn xông lên tát cho hắn hai cái, rồi một phát đá hắn xuống nước dìm chết hắn. Nhưng mà, xét thấy bài học vừa rồi, tôi biết đây là hành động rất không sáng suốt, tên yêu nghiệt này chẳng những võ công cao cường, hơn nữa ra tay tuyệt đối không nhân từ mà nương tay. Chỉ có thể giữ sinh lực, mới có thể nghĩ cách đấu với hắn, nhất định phải mang Tử Uyển rời khỏi nơi này.

Chẳng trách năm đó lúc lâm bồn, có người không ngừng khuyên Con Báo ra khỏi phòng sinh, chắc chắn là để đánh tráo đứa bé, bà mụ này hẳn là gian tế mà Tử Hạ Phiêu Tuyết mua được.

Nhưng …..Vì sao hắn phải tráo đứa bé? Nếu để uy hiếp Con Báo, năm đó khi Con Báo đăng ngôi, hắn đã đem con át chủ bài ra, nhưng vì sao lại đem Tử Uyên đi, vì sao lại nuôi dưỡng đến ba năm?

Ba năm này……Không biết đứa bé đã trải qua thế nào……Vừa rồi Tử Uyển như đã biết trước mà ngã vào lòng tôi tránh né ám khí, động tác thành thạo, có thể thấy được tên yêu nghiệt đáng chém ngàn đao này thường xuyên dùng ám khí bắn nó, nếu không, làm sao Tử Uyển có thể tránh né thuần thục như thế……Trái tim không thể kiềm được mà co rút lại, chưa từng sợ đến thế……Ba năm……Vậy mà Tử Uyển lại lớn lên như vậy…..

“Đau ~~” Tử Uyển tránh khỏi lòng tôi, tôi nhanh chóng buông tay ra, trách mình sơ ý, trong lúc thất thần vậy mà vô thức lại nắm chặt tay làm đau con.

Tử Uyển thoáng cái đã thoát khỏi vòng tay tôi, xuống giường, hai chân nhảy lên lá sen gần chúng tôi nhất, ngổi xổm trên đó. Tấm lá sen kia vừa vặn có thể chứa đủ thân mình nho nhỏ của nó.

Nhìn thấy phiến lá lắc lư, trong lòng lại phát hoảng, theo bản năng định đi xuống kéo nó lên, lại phát hiện mình không thể động đậy, không biết tên yêu nghiệt kia điểm huyệt tôi từ lúc nào…….

“Người đâu.”

Cửa thạch bích lên tiếng trả lời mở ra, một thái giám lớn tuổi mặt cúi thấp, khoanh tay đứng ngoài hành lang, “Bệ hạ có gì phân phó?”

“Mang điện hạ về Nguyệt Hoa điện.”

“Vâng” Lão thái giám kia lập tức lướt nước bay về hướng Tử Uyển, thân mình Tử Uyển chợt cúi thấp xuống, lão thái giám ôm phải khoảng không. Tử Uyển quỳ xổm trên lá sen, lấy tay làm mái chèo, hướng về hai bên khua nước, lá sen tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ chậm rãi chuyển động, tôi ở một bên mà lòng nóng như lửa đốt, sợ Tử Uyển ngã vào nước.

Tử Uyển khua nước, xoay vòng trái phải, lão thái giám như bóng với hình muốn bắt lấy nó, lại nhiều lần vồ hụt, có một lần còn suýt nữa ngã vào trong hồ nước, bắt đầu có chút đuối sức thở hồng hộc. Trái tim lại theo từng động tác của Tử Uyển mà nhảy lên.

“Phế vật.” Tử Hạ Phiêu Tuyết không hờn không giận mà đứng dậy, vạt áo rộng thùng thình tản ra sau người.

“Lão nô đáng chết! Lão nô đáng chết!……” Lão thái giam kia sợ tới mức quỳ gối lạnh run trên một mảnh lá sen.

Đuôi mắt Tử Hạ Phiêu Tuyết liếc về phía hắn một cái, từ trước mặt tôi phi thân nhảy lên, vạt áo lướt qua chóp mũi tôi, đọng lại mùi vị nước thanh khiết. Trong nháy mắt còn chưa kịp nhìn rõ, hắn lại bay xuống dưới, trong lòng là Tử Uyển đang giãy dụa.

“Con không muốn về!” Tử Uyển quật cường giãy dụa thân mình.

“Nghe lời!” Ánh tím trong mắt Tử Hạ Phiêu Tuyết vừa chuyển, sắc bén liếc nhìn Tử Uyển một cái, Tử Uyển lập tức im lặng, ngoan ngoãn mặc cho lão thái giám đến ôm, trước khi đi liếc một cái, u oán nhìn tôi.

Cái liếc mắt ủy khuất kia khiến cho tôi vô cùng chua xót, thật muốn ôm nó vào ngực vỗ về……..

Sau khi cánh cửa thạch thất đóng lại, Tử Hạ Phiêu Tuyết bắn ra một vật gì đó ngay giữa eo tôi, sau trận tê dại trong nháy mắt, thân mình rốt cục có thể hoạt động. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt của hắn không biết khi nào trong nháy mắt đã phóng đại trước mặt tôi, tôi theo bản năng muốn tránh đi, đột nhiên lại nghĩ, cứ mặc cho hắn hôn đi.

Kiềm chế sự ghê tởm dời sông lấp biển trong dạ dày, tôi hung hăn cắn khoang miệng mình, dùng môi lưỡi đem máu tanh ngọt đưa vào sâu trong miệng hắn. Ngoài dự đoán là, khi đôi môi lạnh như băng kia rời khỏi tôi, ngoại trừ chính tôi thiếu dưỡng khí sắp hít thở không thông, tên yêu nghiệt kia lại không có một chút dấu hiệu trúng độc. Nhưng rõ ràng vừa rồi một giọt máu của tôi đã độc chết một hồ cá mà, kịch độc như thế dùng trên người hắn sao một chút phản ứng cũng không có……

“Cho nên ta đã nói, nữ nhân không thông minh thật là tốt. Nhìn xem, làm nàng bị thương, khiến lòng ta cũng đau.” Tử Hạ Phiêu Tuyết lau vệt máu đỏ tươi nơi khóe môi, giọng mỉa mai như sương lạnh.

“Triệu Lê Mậu và Hoa Phỉ đang ở đâu?!”

“Ha ha!”Hắn lật mu bàn tay, thanh tuyền chảy xuôi trên thạch bích cách một khoảng không cứ như vậy mà bị hắn dùng nội lực vốc lên, hắn vốc nước lên rửa tay, “Xem ra mỹ nhân rất coi trọng ta, nếu không bắt bọn họ đến thì đã làm cho mỹ nhân thất vọng rồi. Nếu không phải Tiểu Tử Uyển của chúng ta chuồn khỏi cung ngoài ý muốn gặp được phụ thân, ta vẫn sẽ không biết Hương Trạch hoàng đế cải trang vi hành đến Tây Lũng, cơ hội như thế sao có thể bỏ qua. Đêm qua vốn đã bắt được hắn, không nghĩ tới Ngũ Độc giáo chúng đều ở đó. Có điều, ông trời đối đãi không tệ, tặng Bạc Hà mỹ nhân ngoài ý muốn mà sống lại cho ta……Lưới đã giăng rồi, còn sợ không bắt được cá sao?”

Như thế xem ra, Hoa Phỉ và Con Báo bây giờ cũng chưa rơi vào trong tay hắn. Tôi ấy một mình tôi đi lấy nước, chỉ có một mình nên mới bị hắn bắt. Mà ngày đó vây đánh Con Báo chắc chắn là người của Tử Hạ Phiêu Tuyết, đứa bé trong miệng Con Báo nói lúc hôn mê chính là Tử Uyển……..

“Nếu ngươi muốn dùng ta và Tử Uyển uy hiếp Triệu Lê Mậu, chỉ sợ đã tính toán sai rồi.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, “Hắn muôn vàn khó khăn nghĩ cách đăng đế xưng vương, giang sơn và mỹ nhân, bên nào nhẹ bên nào nặng, sao lại không phân biệt rõ? Mỹ nhân có thể cưới tiếp, con cái có thể sinh tiếp, ngươi muốn hắn vì hai mẹ con ta mà cắt đất nhường nước……Không khỏi quá ngây thơ rồi!” Con Báo cũng không phải tôm tép yếu đuối mặc người ta thao túng, huống chi, ngay cả Tử Uyển tôi cũng đã sinh rồi, có thể thấy được cái gì mà nếu phá “Đóa huyết cúc” sẽ đoạn tử tuyệt tôn cũng không phải là lời nói chính xác trăm phần trăm, hơn nữa có Hoa Phỉ còn sợ gì có độc không thể giải sao? Chắc chắn về sau Con Báo vẫn sẽ có con nối dòng.

“Chậc chậc, thật sự là một mỹ nhân không làm cho người thích được.” Hắn sờ sờ hai má tôi, tôi hung hăng nghiêng về một bên, chán ghét sự đụng chạm như rắn nước này, “Như nàng mong muốn, hiển nhiên ta sẽ không khờ dại như thế đâu.” Hắn cười, đứng lên.

“Đừng quên Tiểu Tử Uyển của chúng ta vẫn còn đang ngủ ở Nguyệt Hoa điện, mỹ nhân tốt nhất ngoan ngoãn ở đó đi.” Trước khi phất tay áo đi ra, để lại một câu. Đơn giản là hắn muốn dùng đứa bé uy hiếp tôi phối hợp cho tốt, sợ tôi muốn tự sát hay gì đó. Tôi mà lại hồ đồ đến nỗi này sao……Nhưng mà, tôi thật sự chán ghét cái câu “Tử Uyển của chúng ta” của tên yêu nghiệt kia, khiến cho người ta muốn xông lên đánh hắn một phát.

Có điều , hắn bắt tôi và Tử Uyển, nếu không phải để uy hiếp Con Báo, thì để làm gì?

Vô tri vô giác, cũng không biết đã ngây người ở trong thạch thất quái dị này mấy ngày, toàn bộ ánh sáng ở đây đều nhờ vào bốn viên dạ minh châu cực lớn ở bốn góc trên đỉnh, căn bản là không nhìn thấy ánh nắng bên ngoài. Từ ngày ấy, cái tên thị vệ đã đưa Tử Uyển vào đến đưa cơm cho tôi, nếu theo tiêu chuẩn một ngày ba bữa cơm mà nói, tôi ước đoán từ sau khi tôi tỉnh lại đã sáu ngày trôi qua.

Trong sáu ngày này, Tử Hạ Phiêu Tuyết không thấy mặt đâu. Mà Tử Uyển cũng không, luôn không thể kiềm được mà nhớ đến nó, không biết nó có ăn cơm no không, hàng đêm có ngủ ngon không, ngày ngày có mặc ấm không, có bị tên yêu nghiệt kia đánh chửi không……

Sáu ngày, tôi ngoại trừ hỏi được từ miệng tên thị vệ kia cái tên “Mục Lăng” của hắn ra, còn lại một chữ cũng không nạy ra được, ngay cả xương cổ tay tay phải cũng không chịu giúp tôi nắn lại, không hổ là chó săn trung thực của tên yêu nghiệt kia. Mỗi ngày sau khi tôi ăn xong đều đều biến mất trong chớp mắt.

Nghe nói, đảng phát xít Nazi (*) từng phát minh một loại khổ hình khéo léo mà ác độc —— đem một người hoàn toàn bị cô lập. Không dùng khổ hình xác thịt mà thu xếp cho người đó vào một nơi hoàn toàn hư vô, bởi vì tất cả mọi người đều biết, trên thế giới ngoài hư vô không gì có thể khiến tâm hồn người ta sinh ra một loại áp lực như vậy. Ngăn cách hoàn toàn, chính xác là hoàn toàn trống rỗng.

(*Nazi: Đảng phát xít do Hít-le cầm đầu)

Tới ngày thứ tám, đến lúc tôi ngay cả từng đóa hoa thủy tiên trong thạch thất có bao nhiêu cánh hoa cũng thông thuộc, tôi nghĩ, tôi ở trong này chính là một loại khổ hình.

Còn ở thêm nữa, tôi sợ mình sẽ điên mất.

“Ta muốn ra ngoài!” Tôi đẩy khay thức ăn xuống nước, hướng về chỗ thạch bích hô to. Tôi tin chắc bên ngoài thạch bích kia khẳng định có một người không ngừng canh giữ tên tội phạm quan trọng là tôi đây.

Qua nhiên, không lâu sau, cửa thạch thất liền mở ra, một người ăn mặc như cung nữ đi vào, cung kính chắp tay hành lễ với tôi, “Bệ hạ mời Vân cô nương cùng tới Thấm Tuyết điện dùng bữa, mời cô nương đi theo tôi.”

Nàng cầm một ngọn quyên đăng u tối đi trước dẫn đường, cả hành lang tối như mực, ngoại trừ một chút ánh sáng dưới chân, và hai bên thỉnh thoảng có tiếng sóng nước phát ra, mọi thứ đều không thể thấy được. Cung nữ kia vẫn duy trì tư thế cúi đầu 45 độ, nhìn không chớp mắt, tôi phát hiện người người tên yêu nghiệt kia dạy dỗ đều như nhau.

Rừng thịt ao rượu.

Nhìn thấy trước mắt Tử Hạ Phiêu Tuyết cầm trong tay tam túc kim tôn (*),ngồi ở trên tháp hoàng kia, trên người tùy ý khoác một kiện áo lông, bốn phía được một đám mỹ nữ áo lụa mỏng vờn quanh, tôi khắc sâu cảm nhận sự tinh túy của bốn chữ này.

(*Tam túc kim tôn: ly rượu bằng vằng có ba chân)

Trong không khí nồng nặc mùi rượu, cảnh tượng dâm mi (*) nói không nên lời. Có điều, tôi kinh ngạc nhận thấy trong không khí không có chút hương son phấn nào. “Khởi bẩm bệ hạ, Vân cô nương tới.” Thanh âm cung nữ thông báo không cao không thấp, vừa không ảnh hưởng đến nhã hứng của người trên ngôi cao kia, cũng không khiến người ta nghe không rõ.

(*Dâm mi: thối nát dâm loạn)

Oanh ca yến ngữ trong cả điện nhất thời yên lặng lại, tất cả ánh mắt đều hướng về người tôi, ngoại trừ Tử Hạ Phiêu Tuyết. Sau những cái nhìn chăm chú kinh diễm đó, sóng ngầm mãnh liệt đến, xen lẫn là sự căm thù, vị dấm chua của sự ghen tị. Chỉ sợ đã hiểu lầm thân phận của tôi rồi…….

Tử Hạ Phiêu Tuyết nâng ly rượu lên cao, rượu ngon màu đỏ như nước suối tinh tế mà chảy xuôi xuống, hắn nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu lên, tiếp một ngụm vào miệng, tay phải tùy ý nhấc lên, cung nữ kia liền dẫn tôi đến vị trí dưới bên phải của hắn ngồi xuống.

Lúc sau, hắn liền không để ý đến tôi, ôm một mỹ nữ bên cạnh trêu đùa. Mỹ nữ kia mặc một chiếc váy nghê thường trễ ngực, trên vai khoác một tấm lụa mỏng, sau lớp vải, mơ hồ có thể thấy được khe ngực tuyết trắng khắc sâu, mặc quần áo thế này so với trần trụi còn khiến cho sự gợi cảm phát huy tới cảnh giới cao nhất. Các mỹ nữ hai bên trái phải còn lại, mỗi người cũng một thân quần áo khiến cho người ta máu mũi phun trào.

Tôi vừa âm thầm nguyền rủa mặc kệ hắn dính HIV cũng tốt, thân thể mệt mỏi cũng được, dù sao cũng đi tìm chết sớm một chút đi. Vừa đem một đống người này xem như không khí, bắt đầu tự mình ăn uống nhanh nhanh rồi đứng dậy, có thể ra ngoài hít thở không khí thì càng hay.

“Cửu Phò mã – quốc vương bệ hạ Tây Lũng quốc giá lâm!” Tiếng nói lanh lảnh của thái giám giống như cây đinh sắt cắt qua tấm thủy tinh khiến cho lỗ tai người ta đau đớn khó nhịn.

Một trận tiếng bước chân vội vã dừng ở ngoài cửa điện……..

“Phò mã, phò mã, làm sao vậy……Ngài làm sao vậy?!” Tùy tùng vây quanh tiến lên, nâng đỡ người mới tới.

“Dung…..Dung Nhi……” Giọng nói rất nhỏ gần như không thể nghe thấy.

Đến bây giờ, cổ tay phải trật khớp của tôi vẫn chưa được nắn lại, chỉ có thể dùng tay trái cầm đũa, nên không thể linh hoạt được, hao hết sức lực mới có thể gắp một viên thịt mà đã bị rơi xuống bàn, tôi mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm cái thìa lên múc một viên, cúi đầu xuống ăn.

Cảm thấy tính đàn hồi của viên thịt này cũng không tồi, rơi xuống bàn rồi vậy mà còn có thể nảy lên hai cái, nếu làm lớn thêm chút, hẳn có thể làm bóng bàn mà đánh. Nếu lớn hơn chút nữa, bên trong bỏ thêm tri nitro tô-lu-en (*),lại thêm ngòi nổ với axit picric (*),hẳn là có thể làm thành một trái lựu đạn.

(*Tri nitro tô-lu-en: thuốc nổ TNT. Axit picric: theo tác giả viết là axit citric, nhưng axit citric là axit chanh, ko làm thuốc nổ được, tra gg thì ra thuốc nổ là axit picric, hẳn là tác giả viết sai =.=)

Cửu phò mã? Quốc vương Tây Lũng quốc? Tên tuổi thật lớn!

Rõ ràng cổ tay trật khớp, sao đầu óc tôi cũng không được tốt vậy, lúc trước hoàn toàn không nhớ tên yêu nghiệt này có thứ liên quan đến cái tên giả vờ giả vịt này, nghe người ta đồn quan hệ hai người không tồi, hơn nữa còn là một muội phu “thập phần yêu thương” Tử Uyển.

“Muội phu hôm nay cũng thật hăng hái, đêm khuya tới chơi không biết có chuyện gì?” Tử Hạ Phiêu Tuyết lười biếng mở miệng.

Yên lặng một thời gian dài, có một ánh mắt thu lại từ trên người tôi, “Không có gì, nghe nói Tử Uyển hồi cung, đặc biệt đến thăm.”

“Đáng tiếc Tử Uyển đã ngủ rồi, sợ rằng ngày mai muội phu mới gặp được. Không bằng bây giờ ngồi xuống cùng uống đi.” Tử Hạ Phiêu Tuyết chỉ chỉ vị trí phía dưới bên trái của hắn. Lập tức có cung nữ dẫn khách quý vào chỗ ngồi, cách một cái điện rộng lớn, ngồi xa xa phía đối diện tôi.

Tuy là đang vùi đầu vào ăn, nhưng có một ánh mắt quấy rầy không tha như bóng với hình, khiến cho trong lòng tôi thấy khó chịu. Đột nhiên ngẫm lại, tôi cũng không làm việc gì thẹn với lòng, dựa vào đâu mà tôi phải cúi đầu? Người ta một kẻ bội bạc, một kẻ rắn rết độc ác cũng đường đường chính chính ngồi thẳng sống lưng, tôi một người quang minh lỗi lạc ngược lại lại cúi đầu, thật sự không thể nói nổi.

Liền thoáng cái ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng phía trước. Muốn nhìn thì nhìn đi, ta cho ngươi nhìn! Lựu đạn từng quả tiếp từng quả từ ánh mắt tôi bắn ra, nổ mạnh, khói thuốc súng, ánh lửa, san bằng mặt đất……..

“Lại nói tiếp, nhị vị cũng là cố nhân mà.” Tử Hạ Phiêu Tuyết buông ly rượu xuống, nói bâng quơ.

“Cố nhân? Cố quốc dĩ cố chi nhân (*)?” Tôi hừ lạnh.

(*Cố quốc dĩ cố chi nhân: người cố tình ruồng bỏ quê hương đất nước (hình như thế =_=) )

“Dung nhi…….” Minh hoàng chi nhân (*) ngồi phía đối diện nhìn tôi, ánh mắt rối rắm, còn có một thứ trong suốt gì đó bị vỡ tan, đau thấu tận tim, vết thương chằng chịt, mở miệng như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ, sắc mặt tái nhợt, một tay nắm chặt đặt bên mình, một tay vỗ ngực trái mở miệng nhíu mi.

(*Minh hoàng chi nhân: Người vàng lấp lánh => ý là người cao quý, nói theo cách chế giễu ấy =_=)

Trái tim, đau đến thương tích đầy mình……Biết rõ tình yêu như một đóa hoa độc hại dối trá, vậy mà mà tôi lại chạm vào đóa hoa kia không một cái chớp mắt, thua về thể xác và tinh thần, thua cả chính mình….Nhưng lần này, tôi sẽ không phạm phải nữa đâu!

Tử Hạ Phiêu Tuyết thờ ơ lạnh nhạt nheo đôi mắt tím lại.

Hai kẻ kia đúng thật là Song Hoàng xướng ca. Bây giờ, tôi và Tử Uyển đều nằm trong tay bọn họ, không biết bọn họ định bày ra ván cờ thế nào để dụ Con Báo vào……Phảng phất như thấy trước mắt là sợi tóc bạc tung bay, sự yếu ớt trong đôi mắt phượng khiến tôi không đành lòng, kiếp này, tôi đã phụ hắn rất nhiều………

Không muốn nhìn hai người kia nữa, tôi cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. Thức ăn trên bàn hơn phân nửa là làm từ cá, đủ loại cá, được làm rất đa dạng, tùy ý gắp hai miếng, ăn chẳng thấy mùi vị.

“Xuy xuy, ngư yến này là món ngon đặc sắc của hoàng cung Tuyết Vực quốc, mười tám loại cá, mười tám cách chế biến. Vũ Linh thấy Vân cô nương ăn rất nhiều, không biết có nhận xét gì không?” Mỹ nữ yêu kiều trong lòng Tử hạ Phiêu Tuyết cười cười, nhưng rõ ràng có hương vị khiêu khích trong đó.

“Cũng như nhau.” Tôi buông đũa.

“Vân cô nương sao lại nói vậy? Nói thế không phải là xem thường cung đình Tuyết Vực của chúng ta sao?” Mỹ nữ tự xưng Vũ Linh kia dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.

“Người ăn cá, hiển nhiên sẽ có cảm nhận khác nhau.” Tôi nâng tách chè xanh bên cạnh lên, chậm rãi uống một ngụm, “Đối với cá mà nói, chiên, hun, xào, hầm, hấp, luộc, rán, nướng, sao lại không giống nhau? Cho nên mới nói, người ta là dao thớt, mình là cá thịt.” Tôi và Tử Uyển chính là cá trên thớt gỗ, còn dao thớt chính là cái tên yêu nghiệt này và người thân yêu nhất khi xưa của tôi.

“Ha ha ha! Thú vị thú vị!” Tử Hạ Phiêu Tuyết thoải mái vỗ tay, trong ánh mắt lười biếng nổi lên một tia hứng thú, “Nói như thế, trẫm thích.”

Cái người đang ngồi ôm ngực phía đối diện nhíu mi, có tùy tùng dâng lên nước cùng thứ gì đó để hắn uống. Tôi quay đầu đi.

Vũ Linh kia ảo não quay mặt đi chỗ khác, rúc vào lòng Tử Hạ Phiêu Tuyết, đôi môi đỏ tươi quét qua mép cổ áo hắn.

Đột nhiên, “Chát!” Tiếng một bàn tay vang lên ở trong điện trống trải có vẻ hết sức thanh thúy.

“Bệ hạ tha mạng! Vũ Linh không dám….Không dám nữa……Lần sau nếu phạm phải……..” Mỹ nữ vừa rồi còn trong lòng Tử Hạ Phiêu Tuyết, giờ phút này đang ôm má phải bị một chưởng đang ra tơ máu, run lập cập quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.

“Chỉ sợ không có lần sau nữa.” Một mỹ nữ dung mạo quyến rũ, đường cong mê người dựa vào lòng Tử Hạ Phiêu Tuyết, trong mắt lóe ra ánh sáng vui sướng khi người gặp họa. “Bệ hạ chán ghét nhất là mấy thứ không sạch sẽ, tiểu tiện nhân như ngươi chẳng những quệt ra son hồng, còn để lại dấu trên cẩm bào của bệ hạ. Đúng là tội không thể tha thứ! Bệ hạ có cho rằng Khê Dạ nói có đạo lý không? Câu cuối cùng còn thêm âm cuối nâng cao quyến rũ, khiến cho lông tơ người ta xoạt một cái đứng lên, ghê tởm.

Tử Hạ Phiểu Tuyết có chút không kiên nhẫn vung tay lên.

Khê Dạ kia lập tức ngầm hiểu, “Còn thất thần làm gì, còn không mau tha con cá này ra ngoài!” Thị vệ đứng trong góc điện lập tức tiến lên đem mỹ nữ kêu khóc om sòm kia lôi ra ngoài.

“Cũng tại tiểu tiện nhân không biết trời cao đất rộng kia, làm dơ áo lông tốt nhất của bệ hạ, để Khê Dạ hầu bệ hạ thay áo được không?” Biến thái, chỉ vì một dấu son môi mà cũng giết người!

Tử Hạ Phiêu Tuyết buông ly rượu trong tay, cứ như vậy làm trò trước mặt mọi người, tùy ý để Khê Dạ kia cởi áo lông cho hắn, lộ ra lồng ngực trơn bóng, ánh mắt của nữ tử bốn phía đều dán lên, biểu tình kia thật giống như hận không thể ghé vào trên đó chảy nước miếng cộng thêm gặm hai miếng.

Tử Hạ Phiêu Tuyết trêu tức mà vểnh vểnh khóe miệng, tôi nghĩ là hắn cảm thấy rất đắc ý, đúng là không biết liêm sỉ.

Cung nữ mang tới một kiện cẩm tú long đằng bào mới tinh, Khê Dạ kia cầm áo lên mở ra, đang chuẩn bị mặc lên cho hắn, hắn lại nâng tay ngăn lại, “Không biết hôm nay có được vinh hạnh để Vân mỹ nhân giúp trẫm mặc quần áo hay không.” Đôi mắt tím chuyển động, giọng mỉa mai dừng lại trên người tôi.

Tên yêu nghiệt này! Rõ ràng chắc chắc là tôi không dám trái lời, Tử Uyển vẫn còn trong tay hắn, tôi nhịn.

Hung hăn trừng mắt hắn, tôi đi tới, hắn cầm tay phải tôi lên, giống như dìu, một lát sau liền rút ra, một trận tê dại, lúc này mới phát hiện xương cổ tay phải tôi đã được nắn lại.

Rõ ràng là lúc nối xương cho tôi, dường như nghe thấy có tiếng xương cốt răng rắc rung động từ phía dưới truyền đến.

“Bệ hạ dáng người cao ngất, ngọc thụ lâm phong, có thể hầu hạ bệ hạ thật sự là vinh hạnh của chúng thiếp thân.” Ánh mắt ghê tởm của Khê Dạ kia kề sát nửa người trên đường cong rõ ràng của tên yêu nghiệt, liên tục nháy mắt, tôi nhịn không được một trận ghê tởm.

Tiếp nhận quần áo từ trong tay cung nữ, tôi oán hận phủ lên cho hắn, hắn lại đột nhiên cúi đầu nói một câu, “Vân mỹ nhân nghĩ thế nào?”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt không e dè đảo qua cơ bắp trên vai hắn, cơ trên hai vai, cơ cánh tay, cơ ngực, cơ sườn, cơ hoành cách mô (*) và cơ bụng, cuối cùng mở miệng: “Không tốt!”

(*Hoành cách mô: phần giữa ngực và bụng)

Khó thấy đôi mắt tím kia hiện lên vẻ kinh ngạc, tôi khách quan tiếp tục phát biểu, “Nếu ướp lên rồi xào, thì ngại không đủ béo mà gầy gò thì có thừa, nếu hấp cách thủy, lại ngại dẻo dai có thừa mà tươi non thì không đủ, nếu nướng lên, lại ngại cơ bắp có thừa mà độ giòn lại không đủ. Ăn thì nhạt nhẽo, bỏ đi lại đáng tiếc. Cho nên, có thể nói là ‘thịt tầm thường’.”

Sau khi tôi giải thích xong một loạt cách nấu nướng, trong đại điện yên lặng đến mức một sơi tóc rơi xuống cũng nghe được.

Ngón tay lạnh như băng của Tử Hạ Phiêu Tuyết chậm rãi trượt qua trên cổ tôi, Vân Tư Nho bên dưới, không, phải nói là Hoàn Giác rút kiếm khỏi vỏ, thân kiếm và vỏ kiếm tiếng kim loại ma sát nhau bén nhọn vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.