Những tia sáng nghịch ngợm nhảy nhót trên mí mắt tôi, khoang mũi tràn ngập hơi ẩm ướt chỉ duy nhất có ở buổi sớm mai trên núi, từng làn hương huân y(2) thoang thoảng như có như không vây quanh tôi, thư thái mà yên bình.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, phát hiện ra gối đầu của mình hình như rất vừa vặn, rất mềm, rất ấm, mùi hương huân y chính là tỏa ra từ chiếc gối này, tôi cọ cọ gương mặt lên chiếc gối không muốn rời, lần thứ hai lại nhắm mắt lại.
Trước khi rơi vào mộng đẹp, như thể có dòng điện lóe sáng lên trong đại não, tôi bỗng nhiên mở choàng mắt ra.
Không phải là chiếc gối! Tôi thế nào mà lại gối lên ngực của Hoa Phỉ! Trên đỉnh đầu tôi là khuôn mặt mông lung như vừa tỉnh giấc của hắn! Mà cả người tôi thì bị hắn dùng tay ôm vào trong ngực!
Trở mình ngồi dậy, tôi vớ chiếc gối gần nhất đập vào người hắn: “Ngươi! Đồ lưu manh! Sắc lang!” Tôi bắt đầu la hét chói tai.
Hắn một tay kéo tôi, cầm lấy chiếc gối, ánh mắt thâm tình ngưng đọng nhìn tôi, tay kia âu yếm vuốt ve mơn trớn lên khuôn mặt tôi: “Nương tử, vì sao? Vì sao ông trời lại nỡ đối đãi với chúng ta như vậy? Nàng mất đi ký ức, mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều chẳng nhớ được gì. Thậm chí đến cả phu quân là ta đây, người đã thành thân mười năm với nàng, nàng cũng…” Môi hắn mím chặt, mắt nhắm nghiền đầy vẻ bi thương, khẽ lắc đầu, ráng sức khiến cho vẻ đau thương xẹt qua nơi đáy mắt. “Nàng mỗi ngày tỉnh giấc đều sẽ lại quên mất…”
“Có điều,” hắn vụt mở mắt ra, lần thứ hai lộ ra ánh sáng chói lòa, lúm đồng tiền ẩn hiện, ánh mặt trời rót vào trong đó, lòng đầy tự tin nói: “Mỗi ngày ta lại cho nàng một cơ hội để yêu thương ta! Ngày hôm nay cũng không là ngoại lệ!”
Hắn nắm chặt tay tôi, mười ngón giao nhau, ấp vào trong ngực hắn, dịu dàng, thắm thiết nhìn tôi chăm chú: “Nương tử, nàng nghe thấy tiếng trái tim ta đang đập dồn dập đó không? Hôm nay, chúng ta cùng nhau cố gắng được không?”
“Nếu phu quân muốn ta cảm nhận được nhịp trái tim người thì cứ để cho cái kéo này trong tay ta xem thử, rồi hãy tiếp tục diễn hí khúc.” Tôi cầm chiếc kéo bên giường quay về phía hắn.
“Đừng, đồ nhi Long Nhãn ngoan, ha ha, vừa mới sáng sớm ra…” Hoa Phỉ lộ nguyên hình nhảy xuống giường: “…cầm kéo trong tay là vô cùng nguy hiểm đó nha.”
“Hoa Phỉ! Ngươi nói rõ ràng cho ta, sao ngươi lại ở trong phòng của ta!” Tôi là bình ga, tôi là lựu đạn, tôi là bom khinh khí! Tôi muốn nổ tung, muốn nổ tung! Tôi muốn đem hắn nổ tan tành, vỡ vụn thành một đám mây bụi.
Lòng bàn chân Hoa Phỉ như được bôi mỡ, thoáng cái đã nhảy ra đến cửa, mất tăm mất tích…
Xiêm y trên người vẫn nguyên vẹn. Tôi cúi đầu kiểm tra một lượt rồi sau đó thừa nhận. Không phải, tôi sẽ để cho Hoa Phỉ chết rất lừng lẫy.
Tôi bước ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy mây trắng bay vẩn vơ trên bầu trời, có chút chói mắt, liền nheo mắt lại xoay người đi về hướng nhà bếp, thấy Đậu Xanh đang cầm một con rắn độc dài bảy thốn (khoảng 70cm) đang chuẩn bị mổ, toàn thân con rắn trắng như tuyết, sáng chói vụt qua mắt tôi, tôi vội thu lại bước chân đang định bước vào cửa.
Đi đến sân trước, Táo Đỏ đang luyện kiếm, kiếm quang san sát lay động thành từng đạo tia chớp sáng trắng, quá chói mắt, tôi không thích. Liền lộn lại tiền thính, Hoa Sinh đang cầm bút nắn nót viết chữ, tấm lụa bạch bằng tơ tằm có chút trong suốt, Hoa Sinh đã quá lãng phí rồi, dùng giấy viết chữ là được, đang yên đang lành dùng lụa bạch làm chi. Tôi tức giận bỏ ra sân sau, thấy Ngân Nhĩ và Hạt Sen đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy cái tên Ngân Nhĩ(3) không được hay cho lắm, vì sao không gọi là Mộc Nhĩ, mộc nhĩ đen rất ngon, vừa giàu dinh dưỡng lại vô cùng giản dị, mộc nhĩ trắng, có hoa mà không có quả.
Đi tới đi lui cả ngày, cuối cùng, tôi đẩy cửa căn phòng trúc nhỏ ra, Tiểu Lục lập tức nhảy lên vai tôi, tôi kéo nó xuống ôm vào lòng, chậm rãi ngồi xuống, đưa mắt nhìn đám bé cưng xanh biếc của Tiểu Lục đang bám đầy phòng.
“Tiểu Lục, chỉ có ngươi là tốt nhất. Trước đây sao ta lại không phát hiện ra ngươi lại đẹp đến vậy…” Tôi đột nhiên cảm thấy hóa ra màu xanh lại là một thứ màu sắc ấm áp đến vậy, thực ra, chỉ cần không phải là màu trắng, màu gì nhìn cũng rất đẹp…
Tôi ngồi rất lâu trong căn nhà trúc, lâu đến nỗi dần dần không còn nhìn rõ được màu sắc trên người của Tiểu Lục nữa, Tiểu Lục nằm im trong lòng, như thể một người bạn lắng nghe trung thành nhất, chăm chú nghe tôi nói năng lảm nhảm.
Một làn hương huân y từ từ tỏa ra khắp phòng, mí mắt tôi càng ngày càng nặng, chỉ nhớ được hình ảnh cuối cùng trước khi ngủ thiếp đi là ánh trăng ngoài cửa sổ cũng là một màu trắng bạc, cong cong tựa như lưỡi hái xẹt qua trái tim tôi. Lại không biết sau khi tôi rơi vào giấc mộng, một thân ảnh màu xanh bước lại gần, thở dài một tiếng rất nhẹ, rất nhẹ, cuối cùng, nhẹ nhàng ôm tôi quay về phòng, nhẹ nhàng rém từng góc chăn…
“Hoa Phỉ! Sao ngươi lại nằm trên giường ta!!” Tôi nghiến chặt hàm răng, cân nhắc xem có nên cắn đứt cổ hắn, hay là cứ một đao kết liễu hắn luôn.
“Ta… ô ô ô… Đây rõ ràng là giường của ta mà…” Hoa Phỉ vặn xoắn một góc chăn, trong ánh mắt lấp lánh ánh lệ ủy khuất, khóe miệng khẽ kéo nhệch xuống, chẳng khác gì một cô vợ nhỏ nằm co ro vào một góc giường.
Tôi sửng sốt, quả thật đây đúng là phòng hắn, là giường của hắn… Chỉ có điều, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được vì sao tôi lại ngủ ở trong phòng của hắn…
“Ta trong sạch mà… Quế Lang… Sau này ta chính là người của Quế Lang…” Hoa Phỉ không màng sống chết tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“A!!!!!!……….” Một tiếng hét thảm vang vọng đến tận cuối chân trời.
“Thiếu gia! Sao người lại bị vỡ trán thế kia? Để Đậu Xanh xem giúp người.” Đậu Xanh thân thiết tiến lại gần Hoa Phỉ đang ăn bữa sáng ở trên giường. Hoa Phỉ xấu hổ né người không cho Đậu Xanh xem.
“Còn có lần sau nữa, ta đảm bảo không chỉ đơn giản là cái chặn giấy thôi đâu.” Tôi hung ác cắn đánh rắc một cái, đứt luôn đầu của con bò cạp chiên dầu. Hoa Phỉ khẽ run lên.
Buổi chiều, chẳng biết Hoa Phỉ trốn ở xó nào, tôi liền giúp Tiểu Đậu làm bếp, nhưng thấy Đậu Xanh ngồi trong bếp nhóm lửa, vẻ mặt rất nghiêm trang như đang suy nghĩ tính toán điều gì đó, khó thấy được đứa trẻ thẳng như ruột ngựa có được loại biểu tình này, tôi liền hiếu kỳ lại gần hỏi xem cậu tính toán cái gì.
“Tiểu Đậu đang tính tiên linh(4) của thiếu gia” Đậu Xanh nghiêm trang trả lời tôi.
Tiên linh? Chính là tuổi tác sao? “Được rồi, rốt cuộc Hoa Phỉ bao nhiêu tuổi?” Tôi đột nhiên nhớ ra cho đến giờ tôi vẫn chưa từng hỏi xem hắn bao nhiêu tuổi, chủ yếu là từ miệng hắn nói ra nhưng cũng tam sao thất bản, hỏi cũng bằng không.
“Thiếu gia tiên linh đã được 148 tuổi…” Tôi choáng váng! Bình thường, Đậu Xanh tuy rất lơ mơ, thế nhưng cậu có một ưu điểm là không bao giờ nói dối.
Hoa Phỉ thế mà đã 148 tuổi! Hắn đúng là so với mẹ tôi thì dư tuổi làm cha! Thì ra hắn không nói bậy! Cái loại người gì mà 148 tuổi nhưng dáng dấp lại như 20 thế kia… Rõ thật là yêu quái…
Tôi hoàn toàn bị nhấn chìm trong nỗi choáng váng, thế cho nên không hề nghe thấy đoạn sau của Đậu Xanh: “Có điều, thiếu gia hình như đã động tâm phàm, sau này sẽ trở nên giống người trần mắt thịt, không thể giống sư phụ năm đó tu được đến hơn ba trăm năm tiên linh…”
“Tiểu Đậu, ngươi nói thật chứ? Hoa Phỉ có đúng là đã 148 tuổi rồi không?” Tôi không dám tin hỏi lại Đậu Xanh lần thứ hai.
Đậu Xanh nghiêm túc gật đầu, ánh mắt trong trẻo không gợn chút bóng dáng nói dối nào.
“… Thế Tiểu Đậu bao nhiêu tuổi?” Tôi cẩn thận hỏi, sẽ không phải là…
“Tiểu Đậu không lợi hại bằng thiếu gia, Tiểu Đậu năm nay 92 tuổi. Ngân Nhĩ sư huynh lợi hại nhất, đã 159 tuổi. Táo Đỏ tỷ tỷ 156 tuổi, Hạt Sen sư huynh 150 tuổi…”
Trời ạ! Đây là cái thế giới gì? Ai tới cứu tôi với.
Sau đó, tôi lại từ miệng của Đậu Xanh hỏi ra được bí quyết trường thọ và gìn giữ tuổi xuân là môn nội công tâm pháp đặc thù do nguyên tôn Ngũ Độc giáo tự nghĩ ra, người của Ngũ Độc giáo tu luyện theo tâm pháp này thì tuổi tác đối với họ mà nói chỉ là những con số vô nghĩa.
Đến bữa tối, ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Phỉ không thấy xuất hiện, không biết có phải hắn thực sự đã bị tôi gõ một cái mà bị thương rồi không. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình việc gì phải bận tâm tới hắn, hắn có bị tôi đập một cái vào trán cũng là đáng đời, chưa đánh vỡ đầu hắn đã là khách khí lắm rồi, nghĩ xong liền an tâm ăn cơm rồi quay trở về phòng.
Bóng đêm, vừa yên tĩnh lại có chút lạnh lẽo. Tôi không dám nhắm mắt, cứ nhắm mắt là dòng hồi ức lại như thủy triều xô đến, từng lớp, từng lớp ào ạt, phủ kín tôi, cuối cùng, để lại mình tôi ướt sũng, mắc cạn nằm trên bờ biền, giãy dụa chút hơi tàn…
Biết rõ là không nên nhớ, không thể nhớ, thế mà lại vẫn cứ nghĩ ngợi đến hoang mang. Giữa làn nước biển sâu u tối thăm thẳm, tôi vì ai mà rơi lệ thành châu…
Có người nói “Thề nguyền” là hai chữ không đáng tin, chúng đều mang theo chữ Khẩu, bộc tuệch và dễ dãi, nói hết lần này tới lần khác.
Yêu, không thể là một loại tín ngưỡng. Bởi vì nó rất dễ đổ vỡ. Phải rất kiên cường mới dám nhớ mãi không quên. Tôi lại không đủ kiên cường… Thế nên, xin hãy để cho tôi lựa chọn được quên…
Tôi dựa người trước cửa sổ, nhìn ánh nến bị gió thổi ngả nghiêng, những con thiêu thân bay vòng quanh ngọn nến, nhảy múa những điệu múa đơn điệu, lặp đi lặp lại.
“Cốc, cốc, cốc.” Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Tôi mở cửa, thấy Hoa Phỉ mang theo giỏ thức ăn và vò rượu đứng ở trước cửa, vẻ mặt nịnh nọt.
“Đã muộn thế này rồi, ngươi không về phòng còn đến đây làm gì?” Tôi liếc mắt nhìn hắn, không có ý định cho hắn vào phòng.
Thế nhưng hắn đã nghiêng người nhanh như chớp lẻn vào, đi thẳng đến trước bàn, bỏ những thứ lỉnh kỉnh trên tay xuống. “Ta mang bữa khuya tới cho đồ nhi Long Nhãn.” Vừa nói vừa mở giỏ lấy ra một chiếc chén và một tô canh hấp cách thủy, tôi ngờ vực đứng bên cạnh quan sát.
“Đồ nhi ngoan, đây chính là canh linh tước hầm cách thủy, mình ta bắt suốt cả một buổi chiều mới được đấy, nếm thử đi…” Vẻ mặt chờ đợi của Hoa Phỉ chả khác gì cún con.
Ngửi mùi rất thơm, thì ra suốt cả buổi chiều hắn đi bắt chim, có điều, không biết có hạ độc gì không… Tôi hồ nghi nhìn hắn một cái, hắn liền vội nói: “Ta cam đoan! Lần này chắc chắn là không hạ độc!” Bộ dáng như thể vừa đưa ra lời tuyên thệ sắt son.
Tôi thầm nghĩ hắn có hạ độc thì cũng chẳng thể làm gì được mình. Vì vậy liền ngồi xuống ăn, một miếng lại một miếng. Hắn tự tay mở vò rượu, thong thả rót ra chén. Tay nghề của Hoa Phỉ cũng không tệ lắm, bát canh này ăn rất ngon miệng, hiếm khi tôi ăn xong mà lại không có cảm giác bất thường gì, có thể thấy được đúng là không bị hạ độc.
“Hoa Phỉ.” Tôi chọc chọc vào người hắn, “Ngươi đã 148 tuổi rồi à?” Hắn gật đầu.
“Hơn một trăm năm… Quá dài, quá dài… Ngươi không cảm thấy tịch mịch sao?”
Hắn buông chén rượu xuống, nhìn tôi lắc đầu: “Làm một thần tiên thì sẽ không thấy tịch mịch.” Lại bắt đầu tự kỷ rồi.
“Có diều,” hắn nói tiếp: “Nhớ một người thì thần tiên sẽ cảm thấy tịch mịch.”
Tôi nhìn hắn, có chút bùi ngùi, không biết một kẻ luôn cợt nhả tự phong mình là thần tiên khi ‘nhớ một người’ thì sẽ có dáng vẻ như thế nào…
“Không được, không được, uống rượu… vi sư muốn uống rượu…” Hoa Phỉ ôm đầu ồn ào hai câu rồi buông mình đổ vật xuống góc bàn, tôi dở khóc dở cười, muốn đưa hắn về phòng, nhưng hắn quá nặng, cuối cùng chỉ còn cách lôi hắn lên giường mình.
Tôi lấy chăn từ trong tủ ra trải xuống đất làm đệm rồi nằm xuống ngủ, nhưng lật qua lật lại thế nào cũng không thể ngủ được. Sau lại mơ hồ ngửi thấy mùi huân hương quen thuộc, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi phát hiện mình thế nào mà lại nằm ngủ trong lòng Hoa Phỉ, còn hắn vẫn đang ngủ say sưa.
Tôi bò xuống giường, sờ sờ chiếc kéo, lắc lắc cái hộp, muốn chọn được một hung khí thật tốt. Cuối cùng, tôi chú ý đến mục tiêu là vò rượu hắn mang đến từ tối hôm qua, chuẩn bị nện xuống…
Kết quả, tôi có một phát hiện…
Tôi hạ vò rượu xuống, ngửi ngửi mùi bên trong, rót ra một chén, nếm thử. Tôi nổi giận!
“Hoa Phỉ! Ngươi đứng dậy cho ta!” Hoa Phỉ ngóc đầu lên một chút rồi ngồi dậy: “Làm sao vậy, đồ nhi ngoan? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta cho ngươi giả say này! Ta cho ngươi giả say này!” Tôi cầm gối ra sức đánh hắn.
Hắn ôm đầu né qua né lại: “Đồ nhi hung ác… Ta không giả say… Ta thực sự uống say mà…”
“Rõ ràng toàn một vò nước!” Tôi nổi giận bừng bừng, “Đêm qua ai đòi uống rượu, lại còn giả bộ say xỉn trong phòng ta!”
“Đồ nhi… Ta không giả bộ, ta say thật đấy… Chẳng phải vẫn có câu nói cửa miệng rằng ‘Nước không làm người say, người tự say…” Hoa Phỉ lùi sát vào góc giường giả bộ đáng thương…
Mù chữ! Tôi giận quá hóa cười. Hoa Phỉ thấy tôi cười dữ tợn, sợ đến nỗi vội vàng xua tay không ngừng nhận lỗi, sau lại kéo tôi đến một căn phòng ở sau vườn, bên trong bày đầy các loại bình lớn bình nhỏ.
Hắn tìm nửa ngày rồi lấy ra một cái bình, tóm lấy một con sâu màu đen còn nhỏ hơn cả kiến đưa cho tôi xem. “Đồ nhi ngoan, đây là con cổ (sâu độc) nhỏ nhất mà ta nuôi được đấy.” Trước đây chỉ có trên truyền hình mới được xem màn này, không ngờ bây giờ tôi cũng được nhìn thấy, lần đầu tiên được nhìn tận mắt, tôi không khỏi có chút hiếu kỳ, liền hỏi hắn làm thế nào để nuôi sâu độc.
Hắn nói chỉ cần bắt thật nhiều loại sâu độc nhốt vào một chỗ, để cho bọn chúng cắn xé, tàn sát lẫn nhau, con cuối cùng còn sống chính là cổ.
“Đây là cổ nhỏ nhất, vậy cổ lớn nhất thì to bằng chừng nào?” Sau khi hỏi xong, đột nhiên sau lưng tôi cảm giác như có một luồng khí lạnh, một loại dự cảm không tốt.
Hoa Phỉ tủm tỉm cười mà chỉ chỉ vào tôi: “Đồ nhi ngoan, ngươi chính là loại cổ lớn nhất mà ta nuôi được.”
“Ngày hôm qua, con cổ mà ta vất vả nuôi trong bảy bảy bốn mươi chín ngày bị một con linh tước ăn mất, làm ta mất cả buổi chiều mới bắt được con chim đó, nấu thành canh, đêm qua đem cho đồ nhi làm bữa ăn khuya, bị đồ nhi ăn sạch, cho nên…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]