Chiêu Tài Miêu không đáp lời, chỉ quay sang nhìn tôi cười nhạt nhẽo.
Ruột gan như lửa đốt, cả gian phòng toát lên bầu không khí quỷ dị. Tiểu Lam Miêu vội vàng lái Chiêu Tài Miêu sang đề tài chính trị đương thời, dự định chuyển hướng sự chú ý của Chiêu Tài Miêu. Cũng may đường thủy về cung không quá dài, chỉ trong chốc lát, thuyền đã về trước cửa cấm cung.
Vì hiện giờ tôi đang trong thân phận cung nữ nên Tiểu Lam Miêu không tiện đỡ tôi, chỉ đành cùng Chiêu Tài Miêu đi ở phía trước, tôi đau khổ nhảy tập tễnh ở phía sau.
Thấy Lam Miêu đã lên bờ, Chiêu Tài Miêu đột nhiên xoay người lại hướng về phía tôi, tôi cả kinh, vội cúi đầu.
Vành tai mát lạnh, cảm giác như có thứ gì đó kẹp vào, vô thức sờ một cái, thì ra là một đôi hoa tai, ngẩng đầu lên, khuôn mặt Chiêu Tài Miêu đã chỉ còn cách khuôn mặt tôi vài cm, tôi hoảng sợ đến nỗi lùi thẳng về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã. Chiêu Tài Miêu đưa tay kéo tôi lại, tôi vốn định tránh ra, lại bị hắn rót vào tai một câu vô cùng chấn động:
“Các cô nương trong kinh thành mà không có lỗ tai, ta chỉ biết duy nhất có một người.” Trừng mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt vô cùng ám muội: “Lục Kiều mặc dù hay, nhưng e rằng ‘Tưởng Dung’ nghe còn êm tai hơn”
Thì ra hắn đã sớm nhận ra rồi! Tôi tức giận đến nỗi chỉ muốn véo vào mặt hắn cho hả dạ, nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến tôi quên cả phát hỏa.
“Tưởng Dung cũng cho rằng ngày ấy nàng rơi xuống nước là do bản vương sai người gây nên sao? Không bằng ngẫm lại xem cuối cùng ai mới là người thắng.” Nói xong liền nhét một vật gì đó tròn tròn vào tay tôi, tôi cũng không kháng cự, cứ ngây ngốc cầm lấy.
“Chẳng phải hoàng huynh đã đến cửa Đông cung rồi sao? Sao vẫn còn đứng trên thuyền? Người ngoài nhìn thấy sẽ chê cười bản cung đãi khách không chu toàn.” Âm thanh lạnh như băng của con báo vang lên từ trên bờ, khiến tôi rét run, hoàn hồn nhìn lại, chỉ thấy con báo đang trừng mắt nhìn tôi và Chiêu Tài Miêu, trong mắt đã muốn phun ra lửa, ở cự ly xa như vậy, mà vẫn phảng phất cảm thấy ngọn lửa bừng bừng bắn ra từ trong đôi mắt hắn, trong tay nắm chặt ngọc bội huyết long phượng tôi tháo ra từ sáng sớm, khiến đốt ngón tay trắng bệch. Tư thế đó chắc chắn là đã nhận ra tôi, tôi so vai rụt cổ, có chút giống như đứa trẻ biết mình vừa làm sai chuyện gì, lảng tránh ánh mắt hắn.
“Ngọc Tĩnh tham kiến thái tử điện hạ.” Chiêu Tài Miêu thật ra lại vẫn ung dung, tiêu sái như ngày thường mà sải bước lên bờ. Chỉ khổ cái thân tôi, vừa được cung nữ đỡ lên bờ, trong lòng vừa phải nghĩ lát nữa phải giải thích thế nào với con báo.
“Tư Nho tham kiến vương gia.” Sau khi lên bờ tôi mới phát hiện ngoài con báo và Lam Miêu, Tiểu Bạch cũng đứng ở trên bờ, nhìn chân tôi, có một chút là yêu thương, còn phần nhiều là đau thương, mất mát. Đột nhiên cảm thấy vô cùng ảo não, hối hận hôm nay đã tránh mặt hắn mà ra khỏi cung, rất muốn lại gần dùng tay xóa đi nét đau thương trong mắt hắn, ánh mắt khiến trái tim tôi chua xót.
“Người đâu. Đỡ nàng xuống phía dưới.” Con báo để Thất Hỉ dìu tôi đi vào.
“Khoan đã.” Chiêu Tài Miêu đưa tay lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Bản vương thấy cung nữ này rất lanh lợi, chẳng biết thái tử điện hạ có thể ban nàng cho Ngọc Tĩnh được chăng?”
Tôi nghẹn họng nhìn hắn trân trối, bản thân biết rõ tôi là ai lại còn giả ngốc, lỗ mãng nói ra những lời này, xem ra ngày hôm nay hắn nhất định muốn khuấy đảo ao nước vốn đã rất hỗn loạn lên rồi.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao, tôi tin rằng ánh mắt lạnh buốt như băng hiện giờ của con báo có thể băm vụn Chiêu Tài Miêu ra thành từng mảnh nhỏ, mỏng tang như vụn giấy.
“Ha ha ha… Hoàng huynh thật biết nói đùa. Đây là cung nữ thông phòng(2) mà hoàng thượng ban cho Thập Lục hoàng đệ, không thể cho cũng chẳng thể tặng. Nếu thích, bản cung có thể chọn ra hai người thật đẹp đem đến cho hoàng huynh.” Nói xong, liền lệnh cho Thất Hỉ đỡ tôi về cung.
Cuối cùng cũng tránh khỏi một màn trách phạt, tôi thở phào nhẹ nhõm, Tuyết Bích vừa hầu hạ tôi tắm rửa thay y phục, vừa để Thất Hỉ đắp thuốc lên chân tôi, vừa lải nhải bên tai tôi: “Nương nương nha, cái tính bướng bỉnh từ nhỏ của ngài đến khi nào mới sửa được. Ngài ra ngoài chơi thì vui vẻ rồi, chỉ khổ bọn người dưới như chúng tôi thôi, thái tử điện hạ hồi cung không thấy ngài, giận dữ đem toàn Đông cung này lật tung lên. Đến bây giờ, các thái giám cung nữ vẫn đang còn phải quỳ.”
Tôi căn bản chẳng nghe Tuyết Bích nói gì, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói Chiêu Tài Miêu trước khi lên bờ, “người thắng cuối cùng”? Sự kiện rơi xuống nước lần đó, người thắng cuối cùng đương nhiên là con báo, lẽ nào hắn muốn ám chỉ tất cả đều là thủ đoạn do con báo đạo diễn?
Lòng tôi phát lạnh, nếu nói Chiêu Tài Miêu tìm người đẩy tôi ngã xuống nước, khiến cho hai nhà Vân, Cơ đối địch là một kế hay, thì việc con báo mới là tác giả chân chính của màn độc thủ này quả thật mới là thần cơ diệu toán, vừa có thể khiến cho tôi không hoài nghi Cơ Nga mà sẽ hoài nghi kẻ đang cùng hắn tranh chấp là Chiêu Tài Miêu, lại vừa có thể mượn tay tôi chĩa mũi nhọn về hướng Chiêu Tài Miêu, cuối cùng sau khi giành được sự ủng hộ của cha xong, hoàn thành một màn gắp lửa bỏ tay người, khiến cho đối phương rơi vào thế vạn kiếp bất phục(3). Đúng là đập nồi dìm thuyền! Lòng tôi giờ đã thành một mảnh lạnh lẽo, thảo nào ngày ấy, khi tôi vừa rơi xuống nước đã thấy con báo xuất hiện, bình thường hắn đều ở thư phòng nghị sự, trừ phi biết tiên tri, bằng không sao có thể trùng hợp đến như vậy.
Trong lòng càng nghĩ càng phát lạnh, càng nghĩ càng lo lắng. Ôm đầu ngồi ở mép giường, vân vê làm rối mái tóc dài, mới phát hiện ra trên tay vẫn còn cầm thứ gì đó mà Chiêu Tài Miêu lén lút đưa cho tôi, lấy ra nhìn, thì ra là một bình cao hổ cốt nho nhỏ, nhớ tới thái độ của hắn lúc ấy, bực mình nhét vào một bên. Lại nhớ hắn còn kẹp vào tai tôi một đôi hoa tai, lấy xuống xem, là một đôi hoa tai bằng ngọc bích, cũng nhét cả vào cùng một chỗ với thuốc cao.
“Nàng hôm nay đi đâu?” Đang mơ mơ hồ hồ, con báo chợt nắm lấy cổ tay tôi đặt lên ngực hắn, nét mặt lo lắng hiếm thấy.
Nghĩ tới việc có thể hắn chính là hung thủ hại tôi, tôi phẫn hận muốn dùng sức đẩy hắn ra: “Không cần chàng lo.”
Tôi đâu địch nổi khí lực với hắn, không những không thể đẩy được hắn ra, trái lại còn ngã xuống giường, hắn liền xoay người chặn tôi lại, đem tôi kiềm chế trên giường, giam tôi trong lồng ngực của hắn.
“Nàng nói cái gì! Nàng đem những lời vừa rồi lặp lại lần nữa cho ta xem.” Cả người hắn như bốc hỏa, lực đạo lớn đến nỗi hầu như muốn bẻ gãy cả xương sườn của tôi.
“Không cần chàng lo! Chẳng phải chàng đã muốn thiếp sớm chết đuối từ lâu rồi sao?” Tôi ra sức dùng cái chân không bị thương đá hắn.
Con báo không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy, rõ ràng vô cùng sửng sốt, thừa lúc hắn đang thất thần, tôi dùng sức tránh ra, thoát khỏi sự áp chế của hắn, lùi vào góc giường. Chỉ trong chốc lát, tôi lại bị một lực đạo còn lớn hơn trước kéo trở về, con báo một lần nữa lại ghìm chặt tôi, lần này lực đạo lớn dến mức hầu như muốn nghiền nát tôi.
“Nàng lại có thể hoài nghi ta! Nàng dám hoài nghi ta! Nàng ra ngoài một ngày thông đồng với Tam Lại Tử về, liền dám nói với ta một câu như vậy! Ta họa có bị điên, mới có thể dung túng cho nàng đi quyến rũ nam nhân khác.”
Bảo tôi thông đồng với Chiêu Tài Miêu sao! Khí huyết toàn thân đều xông lên não, không để ý đến sự đau đớn khắp người, vung nắm đấm đấm lên người hắn. “Phải! Thiếp thông đồng với người khác đấy! Thiếp thông đồng với người khác thì thế nào? Thiếp quyến rũ người khác thì đã sao? Còn hơn chàng chỉ biết hãm hại người khác! Có bản lĩnh thì chàng dìm chết thiếp đi! Còn hơn là giả mù sa mưa mà cứu thiếp lên! Thiếp… Ưm…”
Con báo cúi người hung hăng ép lên môi tôi, hàm răng va đập mạnh, trong khoang miệng lập tức bị rách, có chút máu tanh chảy ra, tôi dùng răng cắn mạnh môi hắn, mùi máu tươi càng nồng, ấm áp theo khóe môi chảy xuống, nhưng hắn vẫn không có ý định buông lỏng chút nào, nắm cổ tay tôi cố định tại đầu giường, đẩy lưỡi vào trong miệng tôi, đem theo vị tinh ngọt khuấy đảo trong miệng tôi, không quan tâm, để ý đến tôi đang giãy dụa, xoay đầu tránh né, vẫn cuồng loạn dây dưa với đầu lưỡi tôi. Bên gối, những sợi tóc tán loạn không biết là của ai.
“Soạt!” Tiếng vải bị xé rách vang lên trong không khí, kinh tâm động phách.
Y phục trên người đã bị xé rách, một vật cứng chắc, nóng rực, cộm lên áp sát vào tôi, tôi run lên, một trận mưa hôn vẫn xối xả từng đợt, từng đợt hướng lên cổ và trước ngực, chuỗi ngọc trân châu tren cổ bị giật đứt, một dòng trân châu chảy xuống.
Có một loại hoảng sợ cùng thê lương chưa từng có đang vây chặt lấy tôi, chất lỏng lạnh lẽo theo khóe mắt lẳng lặng chảy xuống, cổ tay phải mơ hồ nóng lên.
Thấy tôi rơi lệ, con báo hoảng hốt buông tôi ra, lấy tay lau nước mắt đã tán loạn trên mặt tôi, “Vân nhi … Vân nhi… Ta… Ta không cố ý… Đã làm nàng đau ư? Nàng… nàng đừng khóc, không phải ta cố ý làm nàng đau đâu…” cẩn cẩn dực dực, khẽ khàng chạm vào mắt tôi, tôi nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác, nước mắt đua nhau chảy xuống. Hắn do dự một chút, với chăn, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, rồi lại thay tôi lau nước mắt.
Lạnh, toàn thân lạnh như băng. Hắn chạm vào tôi một cái, tôi run một cái, tựa như mảnh băng trôi trên mặt nước, bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra.
“Vân nhi… Xin lỗi, ta nhất thời mất bình tĩnh… Nàng đừng giận ta. Ta… ta sẽ không chạm vào nàng nữa. Ta không biết Tam Lại Tử nói với nàng những gì, nhưng thực sự không phải ta sai người đẩy nàng xuống hồ.” Dừng lại trong chốc lát, “Ta sao có thể chịu nổi, chẳng thà là ta bị chết đuối, nhưng nàng…” Lòng tôi căng thẳng.
“Ta biết nàng hoài nghi ta rằng làm sao ta lại biết rằng nàng gặp nạn. Nàng còn nhớ phụ hoàng từng ban cho nàng Tích Noãn Ngọc để mang bên người không? Noãn ngọc đó và lãnh ngọc trên người ta vốn là một đôi, chúng không giống như những loại ngọc thông thường khác, có thể cảm nhận được nhau, nếu nàng gặp nạn, noãn ngọc trên người nàng sẽ lạnh dần đi, mà lãnh ngọc trên người ta sẽ bắt đầu nóng rực lên. Hai miếng ngọc này khi ở gần nhau sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đó chính là nguyên nhân mà ngay từ lúc nàng vừa rơi xuống nước, ta đã biết được, vội vã rời khỏi thư phòng đến tìm nàng.” Nói xong, khe khẽ lay người tôi, tôi chẳng cảm giác được gì cả, chỉ thấy rất lạnh, hàm răng không ngừng run lên, xiết chặt bàn tay cũng không thấy chút ấm áp nào.
“Hôm nay… hôm nay vốn là ta sai, nhất thời không tìm thấy nàng nên nóng ruột, lại nhìn thấy nàng cùng Tam Lại Tử trở về, liền không giữ nổi bình tĩnh, ta đã sai rồi, đã làm nàng bị đau.” Dường như lại quan sát biểu hiện của tôi, tôi xoay người sang chỗ khác. “Vân nhi, đừng giận ta được không?”
Sau đó hắn nói gì tôi cũng không rõ, chỉ cảm thấy trán nóng như thiêu như đốt, trên người lúc nóng, lúc lạnh, cổ tay phải lại bắt đầu đau, dần dần mất đi cảm giác. Rơi vào một giấc ngủ mê man, trong mơ luôn có một nữ tử ôm tôi vào lòng mà khóc, lặp đi lặp lại câu nói: “Dung nhi, nương xin lỗi con…”
Nặng nề tỉnh lại, cảm giác như trên người không có một chút sức lực, mở mắt ra cũng phải dùng hết khí lực của toàn thân.
“Nương nương tỉnh rồi! Điện hạ, nương nương tỉnh rồi!” Tuyết Bích kích động cái gì, chẳng qua tôi chỉ vừa mới ngủ một chút mà thôi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, càng lúc càng tới gần.
“Vân nhi! Vân nhi!”
Lần thứ hai tôi mở mắt ra, chỉ thấy con báo hốc mắt sâu hoắm, thâm quầng, khiến cho đôi mắt phượng càng thêm hẹp dài, râu trên mặt lởm chởm như gốc rạ, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, vài sợi tóc tán loạn trước ngực.
Thấy tôi mở mắt, nét vui sướng điên cuồng hiện lên trên sắc mặt. “Trần thái y, nhanh lên. Mau bắt mạch cho nương nương!”
Trần thái y bắt mạch cho tôi, vuốt râu cười vui vẻ: “Chúc mừng điện hạ, nương nương đã hạ sốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là không còn trở ngại nữa.”
Con báo sai người ban thưởng cho Trần thái y, rồi ngồi sát ở đầu giường, nhẹ nhàng nâng đầu tôi gối lên tay hắn, bắt đầu cho tôi uống thuốc, có lẽ vì chưa từng hầu hạ ai bao giờ nên động tác có chút cứng nhắc, múc một thìa thuốc, cẩn thận thổi thổi rồi đưa đến bên môi tôi. Toàn thân tôi không một chút sức lực, không thể phản kháng, ngay cả quay đầu tránh đi cũng không thể, chỉ cần hắn muốn ép tôi, thì giờ có dùng hết sức tôi cũng không thể làm gì được, đành mặc hắn.
Hắn vừa cho tôi uống thuốc, vừa liên miên nói gì đó, tôi từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy hắn, đầu óc lơ mơ, không để ý nghe hắn nói gì, chỉ nghe được câu cuối cùng hắn nói khi để tôi nằm lại xuống giường và dém chặt góc chăn: “Vân nhi nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì thì gọi bọn hạ nhân. Ta quay về Kỳ Lân Cư.” Rồi cẩn cẩn dực dực hôn lên mặt tôi.
Mê man ngủ suốt một đêm, đến ngày thứ hai tỉnh lại, thấy tinh thần đã khá hơn rất nhiều, mới nghe Tuyết Bích nói, hôm đó sau khi tôi lịm đi, liền sốt đùng đùng suốt ba ngày ba đêm, con báo quẫn bách gần như phát điên, thái y chẩn đoán bệnh thì đều cho rằng gặp mưa nên bị nhiễm phong hàn, ngoài ra không tìm ra được bệnh gì, nói là theo lý lẽ ra phải hạ sốt rồi, về sau con báo triệu Phương sư gia đến Đông cung, chẳng biết Phương sư gia dùng phương thuốc gì, uống vào lập tức hạ sốt, người cũng tỉnh lại.
Mà con báo cực nhọc không quản ngày đêm, chăm sóc tôi suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng không chịu nổi cũng nhiễm phong hàn, ngày hôm qua bị Tiểu Lam Miêu cưỡng ép quay về nghỉ ngơi, nghe tin tôi tỉnh lại liền xỏ vội giày chạy đến đây cho tôi uống thuốc, thì ra hôm qua sắc mặt hắn ửng hồng như vậy là vì bị bệnh. Lây bệnh cho hắn tôi chẳng thấy có chút hổ thẹn nào, nhớ tới lúc hắn thô bạo cưỡng hôn tôi, mà thấy run cả người.
Trong ba ngày tôi ngất đi đã xảy ra một việc, đó là thái tử và Ngọc Tĩnh Vương tại cổng Đông cung vì tranh giành một cung nữ mà phát sinh ra một vụ bê bối tình ái xôn xao khắp trong, ngoài cung, nơi nơi đều suy đoán xem người cung nữ nào mà có thể khiến cho thái tử và Ngọc Tĩnh Vương phải tranh giành như vậy.
Ngày thứ hai, có lẽ e ngại thiên hạ chưa đủ loạn, Chiêu Tài Miêu BT(3) liền viết một bài thơ, trong đó có hai câu “Vạn nhân tùng trung nhất ác thủ, sử ngã y tụ tam niên hương” (dịch nghĩa: Vạn người hợp lại giữa nắm tay; Khiến cho tay áo ta ba năm hương thơm man mát => chả hiểu) Người người vốn đang tưởng tượng suy đoán, lại càng thêm té ngửa, lồi cả mắt nhìn vào chú thích sau cùng: “Nhớ lại cảnh mưa bên đình trước cổng phía Đông” “Trước cổng phía đông” này chính là đại môn Đông cung, mà người được miêu tả trong chữ “Hương” lại càng khiến người ta miên man suy tưởng.
Rất nhanh, một số kẻ lại “nổ” thêm về vụ bê bối tình ái này, ngày ấy, cung nữ mà thái tử và Vương gia tranh giành chính là “Hương thảo mỹ nhân”, vốn cải trang thành cung nữ ra khỏi cung để lén gặp riêng Ngọc Tĩnh Vương, không ngờ lại bị thái tử bắt được quả tang ở trước đại môn Đông cung. Thái tử lửa giận công tâm, trở về ngã bệnh nằm bẹp giường. Câu truyện trong lời đồn này sinh động như thật, dần dần ầm ĩ khắp kinh thành, thậm chí có người nói hai người bọn họ đoạt vương vị là giả, đoạt mỹ nhân mới là thật. Câu chuyện nơi trà dư tửu hậu đều nói về vụ bê bối tình ái giữa ba người.
Tại một góc bán đồ ăn ở chợ Bắc, Vương Nhị bán thịt lợn phun một ngụm nước bọt, vừa cạo râu, vừa bắt chuyện với Lý Tứ bán đậu hũ: “Thế mới nói, ngai vàng ai ngồi còn chưa rõ, mà cho dù là ai ngồi đi chăng nữa, ta vẫn cược hoàng hậu chính là cô nàng Hương Thảo. Nếu lão tử đây có thể nhìn thấy nàng, con mẹ nó, đừng nói là giết lợn, đến giết người ta đây cũng dám.”
“Ngươi nói những câu này không sợ Nhị nương nhà ngươi nghe thấy sao?” Lý Tứ nhanh nhẹn lau bàn, lau bàn tay dính đầy dầu mỡ vào tạp dề, bắt đầu bán đậu hũ.
“Phì! Đừng nhắc tới mụ vợ xấu xí của ta nữa.” Còn chưa nói xong, một tiếng tru chéo như lợn bị chọc tiết vang lên.
“Ngươi nói ai là mụ vợ xấu xí? Cô nàng nào? Ngày hôm nay ngươi có thành ma cũng phải nói rõ ràng cho ta, đừng hòng chạy thoát.” Lý Tứ vừa cười trộm, vừa nhìn Nhị nương kéo tai Vương Nhị.
Tuyết Bích uyển chuyển đem những chuyện nghe được khắp trong cung, ngoài cung kể lại cho tôi nghe, cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, chỉ sợ tôi sẽ kích động.
Tôi rất buồn ngủ, không nhịn được liền phất tay áo: “Mình đi con đường của mình, chớ quan tâm đến người khác nghĩ gì.” Tuyết Bích nghe xong mà sửng sốt.
Mấy hôm nay, con báo nhiễm bệnh nên quay về Kỳ Lân Cư nghỉ ngơi, cuối cùng tôi cũng không phải bái kiến hắn, vui mừng còn không kịp, hơi đâu mà để ý đến mấy câu chuyện bê bối tình ái nhàm chán này, ai muốn nói gì thì nói thế.
Con báo cách ly tôi đến ngày thứ tư, nha đầu Thất Hỉ cuối cùng không nhịn được nữa, liền nhắc nhở tôi: “Điện hạ ngã bệnh, tốt xấu gì cũng phải đến thăm, thế mà ngài cả ngày lẫn đêm đều chẳng quan tâm xem đã xảy ra chuyện gì. Vương Lão Cát nói mỗi ngày điện hạ vừa tỉnh dậy liền hỏi nương nương có tới hay không, nô tỳ nghe xong trong lòng cũng không nỡ nhẫn tâm, thế mà ngài thì thế nào! Chuyện này mà truyền đến tai những kẻ có ý thì không biết chúng còn phỉ báng nương nương đến đâu! Nô tỳ nghe nói trắc phi nương nương ngày ngày còn bưng chậu nước đến trước giường điện hạ, hầu hạ đến nơi đến chốn.”
Nói một lèo, chung quy lại là sợ tôi nếu không hầu hạ con báo cho tốt sẽ có ngày thất sủng. Trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu con báo cả đời không đến tìm tôi mới là chuyện khiến tôi hài lòng nhất. Đương nhiên điều này đâu thể nói ra. Không chịu nổi hai nha đầu này lải nhải như niệm kim cô chú bên tai khiến tôi ong hết cả đầu, tôi quyết định đến thăm hắn.
Xua đi làn hơi nước, Kỳ Lân Cư bình thường vốn xạ hương thoang thoảng, nay bị mùi thảo dược sực nức át đi, trong tầng tầng lớp lớp màn che trước giường gỗ hoa lê, Cơ Nga đang nhẹ vắt chiếc khăn, nghiêng người lau mồ hôi cho người đang nằm trên giường.
Người nọ phất tay, Cơ Nga ngẩn ra, “Vâng” một tiếng rồi đứng dậy rời đi, đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, trong mắt không dấu được nỗi thất vọng cùng lo âu, đi tới cửa nhìn thấy tôi thì có chút ngoài y muốn, u oán nhìn tôi thở dài, tôi khẽ phất tay về phía nàng, rồi cất bước đi vào.
Mới mấy ngày không gặp, mà khuôn mặt gầy gò, hai gò má hóp lại, trong mắt có vài phần tơ máu, làn da vốn trắng như tuyết giờ lại càng trắng thêm, ngay cả tĩnh mạch cũng có thể nhìn thấy, khoác chiếc áo mỏng ngồi dựa trên giường, xương quai xanh như ẩn như hiện, trong tay cầm một cuốn sách nhỏ, lông mày khẽ chau lại, thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng.
“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”
“Vân nhi, cuối cùng nàng cũng đã tới. Mau bình thân…” Hắn kích động đứng dậy muốn đỡ tôi, còn chưa nói xong, thình lình ho dữ dội một tràng, cắt ngang câu nói tiếp theo của hắn, hắn khẽ quay mặt đi, sợ lây bệnh cho tôi.
Không biết tại sao, có lẽ vì thường ngày luôn thấy vẻ kiêu ngạo và ương ngạnh của hắn, giờ lần đầu tiên nhìn thấy hắn yếu đuối như vậy, trong lòng có chút không nỡ, nhất thời quên mất chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Tiến lại gần, ngồi ở mép giường, khẽ vỗ vỗ vào lưng hắn giúp hắn thuận khí. “Bệnh đến như núi lở. Bệnh đi như kéo tơ. Điện hạ nên chú ý nghỉ ngơi.” Tôi lấy cuốn sách trong tay hắn đặt sang một bên.
Con báo đột nhiên xoay người, kéo tôi ôm vào trong ngực: “Vân nhi, nàng không còn giận vi phu nữa đúng không?” Tia giảo hoạt chợt lóe lên, con mắt cong cong như vầng trăng khuyết, ánh trăng mềm mại như nước tràn ra khắp nơi.
Thì ra là giả bộ, đê tiện! Dám lợi dụng sự cảm thông của tôi, tôi tức giận muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng sức lực của hắn lại chẳng giống người bệnh tí nào, căn bản là không thể động đậy.
“Chàng! Chàng gạt thiếp!” Tôi uất ức quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
“Vân nhi đừng giận, Ta… ta nếu không làm như vậy, Vân nhi sao chịu đến đây.” Trong giọng nói ẩn chứa sự ngượng ngùng. “Vân nhi, nàng quan tâm đến ta đúng không?” Dè dặt, lại thêm vài phần thấp thỏm.
“Chàng không bị ốm! Thiếp quan tâm đến chàng làm gì!”
“Ta sinh bệnh nên Vân nhi quan tâm đến ta!” Vui vẻ như một đứa trẻ ăn trộm kẹo. Tức chết đi được, lại bị hắn ôm trọn rồi.
“Vi phu thật sự sinh bệnh, không phải gạt Vân nhi. Chỉ là hai hôm vừa rồi đã khá hơn. Chẳng phải Vân nhi vừa nói bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ còn gì.”
“Vẫn còn một câu nữa muốn nói cho chàng hay: con tằm đến chết vẫn còn vương tơ!(4)” Tránh không được, trốn không thoát, bị ôm chặt cứng, tôi tức giận bắt đầu nguyền rủa hắn.
Con báo nghe thấy tôi rủa, trái lại còn cười ha hả, vui vẻ đung đưa tôi hết sang phải lại sang trái, trong ngực ngân nga rung động: “Nếu có thể cùng Vân nhi mãi gắn bó như vậy, có chết cũng đáng.”
Đúng là biến thái! Đến chết vẫn còn muốn mang tôi theo, trong lòng thầm mắng: ngươi đi chết một mình đi.
Hôm nay vốn không nên tới thăm hắn, tôi hối hận rồi.
—————————–
Chú thích:
1- Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp: một câu thơ trong bài Cầm Sắt, Nguyên tác: Lý Thương Ẩn
Cầm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ uổng nhiên
–Dịch Nghĩa–
Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm
Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên
Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương
–Bản dịch của Huỳnh Minh Đức–
Cẩm sắt vì sao ngũ thập huyền
Mỗi dây mỗi trụ, nhớ hoa niên
Trang Chu tỉnh mộng, mơ hồ điệp
Vọng đế lòng xuân, gởi Đỗ quyên
Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ
Khói vương nắng ấm, ngọc Lam điền
Tình này sớm tạo niềm nhung nhớ
Là buổi đầu tiên, chút nỗi niềm
2- Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được
3- BT: biến thái
4- Con tằm đến chết vẫn còn vương tơ: ý bạn Dung nhi nói thái tử đến chết vẫn chưa hết bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]