Trong gần hai mươi năm sống trên đời, đây là lần Khuất Hàn căng thẳng và lo lắng nhất.
Thừa dịp Du Vụ ngủ trưa, anh đến cửa hàng tổng hợp mua sắm rất nhiều đồ đạc. Du Vụ tỉnh lại thấy những gói to gói nhỏ thì cười ngặt nghẽo, “Tôi xin cậu, chỉ là bảo cậu về nhà tôi ăn một bữa cơm mà thôi, không phải ‘vợ xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng’, cậu cũng quá khoa trương rồi!”
Khuất Hàn đờ người ra, đúng vậy, làm sao có thể thú nhận với ba mẹ cậu ấy được, có thể dùng thân phận bạn bè xuất hiện ở nhà cậu ấy đã rất không dễ dàng rồi.
Du Vụ hiểu rõ tâm trạng của anh, vỗ vỗ bờ vai anh, thoải mái nói, “Một ngày nào đó tôi sẽ nói cho họ biết.”
Khuất Hàn lắc đầu, “Nếu có thể giấu diếm thì vĩnh viễn đừng cho họ biết.”
Anh không có người thân nên càng hiểu rõ tình thân đáng quý trọng đến nhường nào. Nếu như lời nói dối thiện ý có thể đổi lấy sự bình tĩnh của ba mẹ Du Vụ và bình yêu của cậu thì tình cảm của họ có được công khai hay không cũng chẳng quan trọng, anh không cảm thấy mất mát chút nào.
Để ngăn ngừa Cố Quân Nặc lại gây chuyện quá đáng, Du Vụ đặc biệt phòng bị mà kể cho Khuất Hàn nghe những chuyện quái ác của Cố Quân Nặc từ bé đến lớn và chuyện thổ lộ hôm ký tặng ở thành phố D.
Khuất Hàn nghe xong, mặt mày trở nên nghiêm trọng, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Du Vụ, “Hóa ra đều tại anh ta, sau khi ra mắt nhóm cậu mới không thích về nhà như vậy.”
Trong lòng Du Vụ ấm áp, cậu nhức đầu nói, “Những chuyện đó đều đã qua, tôi đã sớm nhìn thấu bộ mặt đạo đức giả của anh ta, chỉ cần không quan tâm đến anh ta, anh ta cũng không làm gì được tôi.”
Du Vụ và Khuất Hàn đến nhà ba cậu trước, lấy từ trong bao lớn bao nhỏ một chai rượu và bình nước trái cây Khuất Hàn đã mua.
Lần đầu gặp mặt, Khuất Hàn vẫn hơi căng thẳng, cẩn thận gọi ba Du một tiếng, “Chào chú.”
Ba Du liếc mắt liền nhận ra Khuất Hàn là trưởng nhóm Bạc Hà Đen, thấy anh thì vô cùng vui vẻ, nhiệt tình nói, “Tiểu Vụ hiếm khi đem bạn về nhà, nhanh vào đi, nhanh vào đi…”
Mẹ kế ở nhà, nghe thấy Du Vụ và Khuất Hàn chào hỏi bà, lạnh lùng ừ một tiếng, mượn cớ xem nước đã sôi chưa rồi bỏ đi. Phản ứng của em gái cùng cha khác mẹ của Du Vụ trái ngược hẳn với vẻ kiêu căng thường ngày, nó cười rực rỡ quấn quanh Khuất Hàn, “A, anh Khuất Hàn! Anh Khuất Hàn!”
Nhờ thế Du Vụ mới biết hóa ra em gái cậu lại là fan của Khuất Hàn, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, đùn đẩy Khuất Hàn, “Còn không kí tên cho em gái tôi?”
Khuất Hàn biết Du Vụ không thích mẹ kế và em gái. Anh không có cảm tình với người phụ nữ trẻ tuổi kia nhưng anh không có khả năng miễn dịch với trẻ em, hơn nữa ba Du đang ôm con gái lại dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn anh…
Anh bất đắc dĩ nhìn Du Vụ, cuối cùng anh vẫn ký tên cho em gái cậu.
Không ngờ mọi việc vượt quá tầm kiểm soát, sau khi anh ký tên xong nó liền đưa ra vô số yêu cầu: Ký tên cho cô bạn Trương Mỹ Mỹ ngồi cùng bàn, chụp ảnh chung với nó, chụp trong nhà, trong sân, sau đó nó còn muốn nghe anh hát…
Du Vụ không chịu nổi nữa, trừng mắt nhìn ba cậu, giải vây giúp Khuất Hàn, “Ba già, chưa có cơm ăn sao, con đói muốn chết rồi!”
Mẹ kế ăn nói lạnh nhạt, em gái líu ríu không ngớt, bữa tối không quá vui vẻ, cũng may ba Du rất biết cách điều hòa không khí. Ăn uống xong nói chuyện một lát, thừa dịp Du Vụ đi vệ sinh, ba Du len lén nói với Khuất Hàn, “Tính tình Tiểu Vụ nóng nảy, hành động bồng bột, Tiểu Hàn, cháu là đội trưởng, lớn hơn nó, hiểu chuyện hơn nó, chú có thể nhờ cháu bình thường quan tâm chăm sóc nó nhiều một chút được không?”
Tâm tình của Khuất Hàn hơi phức tạp, anh trịnh trọng gật đầu cam đoan, “Cháu chắn chắn sẽ chăm lo tốt cho cậu ấy.”
Cháu sẽ không để cậu ấy chịu bất kì bất bình và tổn thương gì, cháu sẽ dành cho cậu ấy yêu thương và ấm áp mà cô chú không thể cho cậu ấy, mang đến cho cậu ấy một gia đình đầy đủ. Anh âm thầm bổ sung thêm vào trong lòng.
Rời khỏi nhà ba Du, Du Vụ hỏi Khuất Hàn, “Ba tôi nói với cậu cái gì?”
Khuất Hàn thành thực trả lời, “Chú nhờ tôi chăm sóc cậu.”
Du Vụ trở nên trầm lặng.
Đi qua một bóng cây đen kịt không có ánh sáng, thấy xung quanh vắng bóng người, Khuất Hàn kéo tay Du Vụ, khẽ nói, “Ba cậu là người tốt, chú rất quan tâm đến cậu.”
“Tôi biết. Ông ấy cái gì cũng tốt, chính là lấy nhầm vợ…” Du Vụ thở dài, “Quên đi, tôi không xen vào chuyện của ba, có thể sống cuộc sống của riêng tôi là tốt rồi.”
Rời khỏi nhà ba Du, hai người đến thẳng nhà mẹ Du.
Khác với ba Du, mẹ Du không hoan nghênh Khuất Hàn đến chơi cho lắm. Thái độ của bà thậm chí hơi lạnh nhạt, ngược lại bố dượng và Cố Quân Nặc rất khách sáo với Khuất Hàn.
Du Vụ vô cùng ngạc nhiên, không phải bình thường mẹ cậu hay bảo cậu kết giao thêm nhiều bạn sao? Hơn nữa trước khi đi, cậu cố ý gọi điện thoại cho mẹ, khen ngợi Khuất Hàn, nói anh rất chững chạc, rất biết quan tâm chăm sóc cậu. Từ thái độ của mẹ Du với Mạch Tử có thể thấy được, nếu ai đối xử tốt với con trai bà, bà sẽ đối tốt với người đó.
Tại sao bà lại đối xử khác thường với Khuất Hàn như thế?
Đối diện với nụ cười nhẹ trên mặt Cố Quân Nặc, Du Vụ lập tức hiểu ra, anh ta cố tình gây khó dễ!
Mặc dù Khuất Hàn không giỏi giao tiếp nhưng anh cẩn thận và nhạy cảm, tự nhiên anh cũng nhận thấy manh mối. Anh âm thầm túm lấy góc áo Du Vụ, dùng ánh mắt bảo cậu, không sao đâu. Lúc này Du Vụ mới kìm nén cơn tức giận, không xổ ra ngoài.
Du Vụ và Khuất Hàn ngồi xuống, mẹ Du hỏi tình hình gần đây của cậu, biết được Milk – người đại diện của nhóm Bạc Hà Đen mấy ngày trước gọi điện đến thông báo cho cậu Bạc Hà Đen sẽ hoạt động trở lại, vẻ mặt bà càng trở nên xấu xí. Bà vẫn không ủng hộ Du Vụ gia nhập giới giải trí, mong muốn cậu có thể tiếp tục học hành. Dùng lý lẽ khuyên bảo Du Vụ vài câu, thấy cậu không chút lung lay, bà tức giận nói sang chuyện khác, bắt đầu hỏi chuyện Khuất Hàn.
“Nghe nói cậu cũng là người thành phố D?”
Khuất Hàn gật đầu, “Đúng vậy thưa dì.”
“Nhà cậu ở đâu?” Mẹ Du lại hỏi.
Khuất Hàn chưa trả lời, Du Vụ đã tức giận, “Mẹ, sao mẹ lại hỏi vấn đề này, mẹ là cảnh sát thẩm tra hộ khẩu đấy à?!”
Mẹ Du cũng nổi giận, “Mẹ hỏi một chút mà thôi, nếu cậu ta không phải là bạn của con, mẹ cũng lười hỏi! Con nôn nóng cái gì?”
Du Vụ lại muốn gào lên, Khuất Hàn ngăn cản cậu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ cậu, “Thưa dì, cháu là trẻ mồ côi, năm mười sáu tuổi trở về trước ở cô nhi viện, sau đó ở tầng hai của nhà hàng anh trai cháu khai trương, nhưng năm ngoái nhà hàng đã được bán, hiện tại ở thành phố D cháu không có chỗ ở cố định.”
Không ngờ Khuất Hàn trả lời thẳng thắn như thế, vẻ mặt của mẹ Du trở nên ngượng ngùng. Bà do dự liếc mắt nhìn Cố Quân Nặc. Cố Quân Nặc ngắm nghía tay hắn, giả vờ lơ đãng lắc đầu.
Ánh mắt mẹ Du bỗng chốc lại trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, “Anh trai cậu? Có phải là người anh trai xã hội đen trên báo đưa tin không?”
Du Vụ cười nhạt. Bởi vì cậu là nghệ sĩ, mẹ cậu hình thành thói quen mỗi ngày phải đọc các tin tức linh tinh trên báo, cậu không tin bà thật sự không biết thân thế của Khuất Hàn.
Khuất Hàn không sợ trời không sợ đất, yếu điểm duy nhất của anh chính là Trạm Khê, Tiếu Mạc Lý và Trạm Tuyền. Hiện tại thêm một người là Du Vụ. Mẹ Du mượn Trạm Khê để bóp méo đề tài, không thể nghi ngờ chính là xát muối vào vết thương của anh.
Khuất Hàn nhịn được nhưng Du Vụ không nhẫn nhịn được. Cậu bật dậy khỏi sofa, tức giận nói với mẹ Du, “Mẹ, ngày mai chúng con còn phải đáp chuyến bay sớm để trở về thành phố Y, con xin phép.”
“Con…” Mẹ Du lạnh lùng liếc mắt nhìn Khuất Hàn, “Theo mẹ đến phòng sách, mẹ có lời muốn nói với con.”
Không cần nghĩ Du Vụ cũng biết chắc chắn chẳng phải lời hay ý đẹp gì. Cậu không muốn nghe nhưng thái độ của mẹ Du rất kiên quyết, tỏ ra nếu cậu không nghe sẽ không cho phép cậu đi, mà Khuất Hàn đã dùng ánh mắt khuyên cậu không nên đối chọi với mẹ.
Du Vụ không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp.
Sau khi vào phòng sách, mẹ Du kích động nói một tràng dài, “Quân Nặc đã đi cô nhi viện hỏi thăm, người anh trai của Khuất Hàn đúng là xã hội đen như trên báo viết, hơn nữa thế lực của hắn rất lớn, những chuyện trái pháp luật đều làm, cuối cùng kết oán với người khác nên mới bị đâm chết! Khuất Hàn lớn lên cùng người như thế làm sao có thể là người tốt được, hôm nay cậu ta có thể đánh người bị thương mà không phải chịu trách nhiệm, có phải tương lai cũng có thể giết người mà không phải ngồi tù… Tiểu Vụ, nghe lời mẹ, không nên thân thiết với cậu ta, không tốt cho con đâu…”
Du Vụ tức đến run rẩy, tên Cố Quân Nặc chó má, anh ta rốt cuộc đã nói xấu Khuất Hàn thế nào trước mặt mẹ cậu vậy?!
Ức chế kích động muốn chửi ầm lên, cậu nói, “Mẹ không được nghe người khác nói bậy. Anh trai cậu ấy là anh trai cậu ấy, cậu ấy là cậu ấy, chuyện báo chí đưa tin trước đây là bởi vì Trạm Tuyền một thành viên trong nhóm chúng con xảy ra chuyện, cậu ấy bất bình mới đánh nhau với người ta, chuyện này là do cậu ấy bộp chộp nhưng cậu ấy thật sự không phải là người xấu. Con người cậu ấy rất có nghĩa khí, rất chu đáo, cũng rất lương thiện và thành thật… Mẹ, nếu cậu ấy thật sự là thằng khốn nạn, con căn bản sẽ không chơi với cậu ấy, con trai của mẹ không phải là đồ ngốc!”
“Nhưng Quân Nặc nói…”
“Quân Nặc Quân Nặc! Mẹ, rốt cuộc con là con trai mẹ hay anh ta là con trai mẹ? Tại sao con nói gì mẹ cũng không tin, anh ta nói gì mẹ đều tin?” Không được tin tưởng khiến Du Vụ cảm thấy tủi thân, Khuất Hàn bị oan ức càng khiến cậu thêm tức giận, cậu khổ sở đến mức vành mắt đều đỏ lên.
Mẹ Du chưa từng thấy bộ dạng này của cậu, ngây người một hồi lâu, vẻ mặt bà hòa hoãn xuống, “Nếu cậu ta không phải người xấu thì được rồi…”
“Cái gì mà nếu, cậu ấy vốn không phải!”
“Được rồi được rồi, cậu ta không phải, không phải…” Mẹ Du không muốn quan hệ mẹ con vất vả lắm mới khôi phục tốt đẹp lại bởi vì Khuất Hàn mà trở nên cứng nhắc, nghĩ đến Mạch Tử tính cách ngay thẳng thì tự xoa dịu mình, Du Vụ luôn kén chọn bạn bè, có lẽ Khuất Hàn cũng không thật sự xấu…
Cho nên, mặc dù trong lòng vẫn còn vướng mắc về Khuất Hàn, bà cũng không tiếp tục khuyên Du Vụ giữ khoảng cách với Khuất Hàn nữa, lải nhải thêm vài câu chuyện sinh hoạt thường ngày, bà còn nói, “Quân Nặc quan tâm con nên mới nói chuyện của Khuất Hàn cho mẹ biết, con đừng trách nó…”
Du Vụ biết mẹ cậu từ lâu đã gắn kết với gia đình cha con họ Cố, căn bản sẽ không tin tưởng bất kì cáo trạng nào của cậu về Cố Quân Nặc. Hơn nữa cậu cũng lười giải thích nhiều, bởi vì bố dượng thật tâm đối xử tốt với bà, mà tâm trí của Cố Quân Nặc cũng không lãng phí trên người bà. Bà không biết nội tình cũng chẳng sao, để bà sống đơn giản và hạnh phúc là tốt nhất.
Rời khỏi phòng sách, tạm biệt mẹ Du và bố dượng, Du vụ thấy Khuất Hàn cùng Cố Quân Nặc đứng trong sân, Cố Quân Nặc mỉm cười nói gì đó, Khuất Hàn vẫn bình thản. Trong lòng Du Vụ căng thẳng, cậu vội vã bước đến.
Cố Quân Nặc làm trò trước mặt Khuất Hàn, nhìn chằm chằm vào cậu, “Tiểu Vụ, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Du Vụ không chút suy nghĩ mà trả lời, “Tôi và anh không có gì để nói.”
“Em thật sự ghét anh như vậy?” Giọng nói của Cố Quân Nặc yếu ớt.
Du Vụ ngao ngán đảo tròn tròng mắt, mặc kệ hắn, nói với Khuất Hàn, “Chúng ta đi thôi.”
Cố Quân Nặc kéo mạnh cổ tay Du Vụ, “Tiểu Vụ, nếu thời gian có thể quay trở lại, trước đây anh nhất định sẽ không đối xử với em như thế, anh thật sự rất hối hận…”
Du Vụ gạt tay hắn ra, lạnh lẽo nói, “Đáng tiếc thời gian không thể quay trở lại, nếu anh không làm những việc ngớ ngẩn, vì mẹ tôi, tôi có thể thử chung sống hòa bình với anh.”
“Chung sống hòa bình? Gặp nhau thì tươi cười chào hỏi sau đó không liên quan gì đến nhau? A, em biết anh không muốn loại quan hệ đó…” Cố Quân Nặc nhìn Du Vụ, vẻ mặt cầu xin nói, “Tiểu Vụ, anh sẽ đối xử rất tốt với em, chẳng lẽ em không thể tha thứ cho những sai lầm trong quá khứ của anh, cho anh một cơ hội?”
Khuất Hàn mím môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng u ám.
Du Vụ không muốn nhiều lời vô ích với Cố Quân Nặc, sau khi ném ra một câu “Chúng ta mãi mãi không có khả năng” thì cậu kéo Khuất Hàn nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi nhà mẹ Du, cho dù Du Vụ nói gì, Khuất Hàn vẫn luôn im lặng, bước thẳng về phía trước. Du Vụ cố gắng đuổi kịp bước chân anh, nhìn sườn mặt anh, không biết anh đang nghĩ gì, trong lòng rất lo lắng.
Đi đến một ngõ nhỏ tối om, Khuất Hàn đột nhiên đẩy mạnh Du Vụ, một tay nắm lấy tay cậu áp lên tường, tay kia nắm chặt thắt lưng cậu, tàn nhẫn hôn lên môi cậu.
Nụ hôn nồng nàn bất ngờ khiến Du Vụ bị sốc, sau khi hôn xong, cậu thở hổn hển nhẹ nhàng hỏi Khuất Hàn, “Cậu làm sao thế?”
Khuất Hàn không nói lời nào, chờ hơi thở của Du Vụ ổn định, anh lại lần nữa ấn môi mình xuống môi cậu.
Nụ hôn này dài hơn và dữ dội hơn, Du Vụ bị hôn đến suýt tắc thở, chịu không nổi mà nức nở nghẹn ngào, bàn tay tự do kia liên tục đấm vào lưng anh, lúc này Khuất Hàn mới buông tha cho cậu.
“Cậu, rốt cuộc… làm sao vậy?!” Du Vụ dở dốc, khó chịu hỏi.
Khuất Hàn chôn mặt vào chỗ hõm trên vai cậu, rầu rĩ nói, “Ghen, tức giận…”
Ghen vì Cố Quân Nặc đã từng thân thiết với Du Vụ như anh em ruột, tức giận vì anh ta đã từng dằn vặt Du Vụ… Bởi vì những chuyện xảy ra rất lâu rồi mà ghen tị và không vui, anh cũng cảm thấy quái lạ. Khi thấy ánh mắt nhìn Du Vụ của Cố Quân Nặc, sự khát máu trong xương cốt bắt đầu khuấy động, những cảm xúc này sôi trào lên rất mãnh liệt.
“Cậu là của tôi, không ai có thể ao ước…” Khuất Hàn ngẩng đầu, trong bóng đêm nhìn sâu vào đôi mắt Du Vụ.
Du Vụ ngẩn người, sau khi hiểu được ý của Khuất Hàn, cậu bật cười to lên.
Cái gì mà “Cậu là của tôi” chứ, cậu ấy cho rằng cậu ấy đang đóng phim sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]