Biên tập: Huyền Ca
“Như có ma vậy.”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
“Cô nhìn thấy gì vậy?”
A Lan không thể đáp, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ không hiểu được.
Nhưng trên mặt cô lại mồn một hiện rõ nỗi sợ hãi khôn tả, toàn bộ nội dung không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt viết hết thành biểu cảm, vì thế cả cơ thể tựa cái rây không ngừng run rẩy.
Cô siết chặt góc áo, run lẩy bẩy vội vã móc khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi, song bởi vì quá hoảng hốt nên mấy thứ chìa khoá linh tinh tuôn hết cả ra, lăn leng keng từ cầu thang xuống vãi ra đầy đất.
Cô loạn xì ngầu làm thủ ngữ, toan miêu tả rõ ràng cho mọi người nhưng chỉ mỗi quản gia có thể hiểu.
“Cháu nói bậy gì đấy!” Quản gia cũng biến sắc.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhạc Định Đường hỏi.
Quản gia ngập ngừng đáp: “Nó, thần trí nó hồ đồ, ngài đừng để ý đến nó…”
Nhạc Định Đường sầm mặt: “Nói!”
Quản gia bất đắc dĩ đáp: “Nó nói nó vừa trông thấy bà chủ, sao có thể chứ! Bà chủ đã qua đời rồi, huống chi đang giữa ban ngày ban mặt!” Ngoài miệng thì nói thế nhưng ông vẫn không kìm được biểu lộ vẻ kiêng kị.
Tuần bộ còn đương do dự, Lăng Xu đã ba chân bốn cẳng leo lên cầu thang trở lại căn phòng đó.
Trong phòng đương nhiên chẳng có một ai.
Vừa rồi bọn họ không đóng kĩ cửa sổ cho nên nó lại bị gió thổi bật ra lần nữa. Tấm màn mỏng đong đưa, nhẹ nhàng phấp phới, có lẽ đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-dau/410150/chuong-9.html