Biên tập: Huyền Ca
“Cuộc sống chẳng còn điều chi luyến tiếc.”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
Trong lúc nói câu này, tầm mắt Lăng Xu vẫn không rời khỏi mặt Nhạc Định Đường. Song phản ứng của đối phương nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhạc Định Đường thoáng tỏ ra ngạc nhiên: “Tại sao cậu cho rằng như vậy?”
Lăng Xu không trả lời mà hỏi vặn: “Anh tận mắt nhìn thấy thi thể Đỗ Uẩn Ninh? Đích thân kiểm tra ư? Đó thật sự là Đỗ Uẩn Ninh?”
Nhạc Định Đường lâm vào trầm tư, sau một chốc chậm rãi mở miệng.
“Tôi có nhớ, nơi cổ tay trái gần khuỷu tay cô ấy có một nốt ruồi son, lúc đi học bọn con gái còn nói đùa rằng đó là thủ cung sa*. Chưa hết, khi trước cô ấy cưỡi xe đạp có một lần bị ngã, từ đó để lại vết sẹo trên đầu gối. Những thứ đó, tôi đều thấy.”
*Thủ cung sa được biết đến trong truyền thuyết Trung Quốc, là dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.
Lần này đến lượt Lăng Xu cau mày.
Nhạc Định Đường: “Do đâu mà cậu có điều nghi vấn như vậy?”
Lăng Xu: “Khi Đỗ Uẩn Ninh còn sống, trong vài lần tôi tiếp xúc với cô ấy, tôi phát hiện không những cô ấy vô cùng bất mãn với Viên Băng, mà rất có thể còn có ý định rời khỏi nhà họ Viên. Thậm chí vào hôm trước khi xảy ra chuyện, cô ấy đã đề xuất chuyện bỏ trốn với tôi. Sau khi bị tôi từ chối, cô ấy đã nói một câu.”
“Hửm?” Nhạc Định Đường bật ra một âm tiết mang ngữ khí nghi vấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-dau/410148/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.