Thượng Quan Lam Tuyết mất tích hơn một tháng, không chỉ có ThượngQuan gia, cả gia đình hai vị tỷ phu Sở gia và Tư Đồ gia cũng toàn lựcgia nhập hàng ngũ tìm kiếm người.
Nhân lực của cả ba gia đình, ngày đêm không ngừng tìm kiếm, kết quảvẫn là không tìm được người. loại tin tức này nếu mà truyền ra ngoài,Thượng Quan thế gia làm sao có thể đặt chân ở trên giang hồ đây?
Thượng quan Nghiệp ban đầu thì lo lắng, đến bây giờ thì chuyển sang tức giận.
Nếu như để cho ông biết tên tiểu tử ngu ngốc kia bắt đi nữ nhi củaông không thả , thì ông tuyệt đối sẽ xử lý hắn ngay tại chỗ!!!
Thượng Quan gia toàn bộ ngồi trong đại sảnh, chẳng những có ba ca ca ở đó, mà ngay cả hai tỷ tỷ của Lam Tuyết đã xuất giá cùng với tỷ phu cũng bởi vì quá lo lắng mà quay về.
“ Đã hơn một tháng rồi, tại sao chúng ta còn không tìm được LamTuyết?” Thượng Quan Lục Tụ không thể nào hiểu nổi, tập trung người củacả ba gia đình lật tung cả trung nguyên lên nhưng lại không tìm được một Lam Tuyết, nhất định là bọn họ đã bỏ sót chuyện gì đó.
Sở Ngôn ngồi bên cạnh cũng không biết nói gì, chỉ có thể ôm lấy thê tử, ở bên cạnh chăm sóc cho nàng.
Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Phi Lũng phong trần mệt mỏi chạy về từ Phương Bắc.
“ Đã tìm được Lam Tuyết rồi!”
Hắn vừa vào đại sảnh đã nói ra những lời này.
Toàn bộ người trong đại sảnh vẻ mặt đều vui mừng, lập tức hỏi tới “ Nàng đang ở nơi nào?”
Thượng Quan Phi Lũng đi về phía phụ thân.
“ Đây là thư ta nhận được mấy hôm trước, là thư Lam Tuyết viết!” Hắn đem lá thư này giao cho phụ thân.
Hắn đoán không lầm, Lam Tuyết quả nhiên là bị cái tên kia mang đi.
Khi Lam Tuyết ở Hoàng Sơn gặp chuyện không may thì Thượng Quan PhiLũng lập tức bỏ xuống công việc buôn bán đang đàm phán, chạy từ phươngBắc trở về, chạy đến khu vực Triết Giang và An Huy giúp sức tìm kiếm.Trừ tiểu đệ Tử Lũng ở bên ngoài không liên lạc được, còn lại ba đệ đệcủa hắn cũng lập tức chạy về. tìm khắp khu vực đó mà không tìm được, bọn họ lập tức mở rộng khu vực tìm kiếm sang những vùng chung quanh.
Lam Tuyết gặp nguy hiểm, tên nam nhân đã thề bảo vệ Lam Tuyết chắcchắn phải biết. Chẳng qua là Thượng Quan Phi Lũng nghe nói lúc ấy VôDanh không có ở đây, nên nghĩ hắn không thể thần thông quảng đại lập tức chạy tới đó ngay.
Kết quả là hắn đã sai lầm rồi. Bắc Cung Vô Danh chẳng những lập tứcchạy tới Hoàng Sơn, hơn nữa ngay lúc Lam Tuyết gặp nguy hiểm thì đã kịpthời ra tay cứu nàng.
Nhìn hắn rất có thành ý thay Lam Tuyết gửi thư về nhà, Thượng QuanPhi Lũng có thể không so đo việc hắn tự mình mang Lam Tuyết đi, nhưng mà hắn đưa thư tại sao lại không thể dứt khoát một chút đưa đến ThượngQuan gia, mà lại phái người đưa đến phương Bắc, nếu như không phải hắntrở về phương Bắc xử lí công việc buôn bán lui tới với Mộ Dung gia thìhắn không biết phong thư này bao lâu nữa mới tới được tay hắn.
Thượng Quan Nghiệp nhìn thư xong, thiếu chút nữa rống lên giận dữ.
“ Phi Lũng, tên Bắc Cung Vô Danh này là ai?’
“Này. . . . . .”
“Nói!”
“ Nếu như điều tra của con không sai, thì hắn chính người của Vân Lưu Cung, đường chủ Huyền Vũ Đường”
Đường chủ của Huyền Vũ Đường Vân Lưu Cung!!! Trên mặt mọi người xuất hiện những vẻ mặt khác nhau.
Về Vân Lưu Cung, lời đồn đại trên giang hồ không ít, nhưng đại đa sốlà bề nổi mà thôi. Còn chuyện về bốn vị đường chủ của Vân Lưu Cung đãđược lưu truyền trên giang hồ hơn mười năm nay.
Một thân áo đen, hơi thở lạnh lùng khó tiếp cận, họ kép là Bắc Cung,võ công sâu không lường được, có thể qua lại tự nhiên ở bất cứ nơi nào,trừ Đường chủ Huyền Vũ Đường thì còn có ai nữa?
Bốn vị đường chủ đứng đầu làm việc khiêm tốn, trừ mấy lần tham giađại hội võ lâm, hắn từng thấy qua Đường chủ Bạch Hổ Đường, còn ba đườngchủ của các đường khác cơ hồ chưa từng công khai lộ diện.
“ Lam Tuyết làm sao có thể biết được loại người như vậy?” Thượng Quan Nghiệp mấy năm gần đây tương đối cũng không đi lại trên giang hồ nhiều, nhưng không có nghĩa ông không biết gì về Vân Lưu Cung cả.
“ Để con nói lại từ đầu đi!” Thượng Quan Phi Lũng nhìn về phía mọingười “ Thật ra thì ngay từ chín năm trước, Lam Tuyết đã vô tình quenđược Bắc Cung Vô Danh, hơn nữa Vô Danh còn cứu muội ấy một mạng…”
Theo sự hiểu biết của Phi Lũng, chín năm trước hai người mới quen,hắn biết về Vô Danh vào bốn năm rưỡi trước, hắn suy đoán trong chín nămnày cứ cách một khoảng thời gian thì Vô Danh sẽ tới thăm Lam Tuyết mộtlần.
Nhưng Thượng Quan Phi Lũng vẫn không hiểu được vì sao Lam Tuyết vẫnluôn phản đối không chịu nói chuyện của Vô Danh với mọi người?
Theo cá tính đơn thuần của Lam Tuyết, căn bản là sẽ không lừa gạtngười nhà bất cứ chuyện gì, trừ phi Bắc Cung Vô Danh không thích cho bọn họ biết, nên đã yêu cầu Lam Tuyết không được nói về hắn cho mọi ngườibiết.
Nhưng nếu Lam Tuyết quả thực nghe lời của Vô Danh như vậy… Vậy muộimuội của hắn… rất rõ ràng, chín năm trước đã sớm không còn thuộc vềThượng Quan gia rồi!
“ Lần này sự kiện ở Hoàng Sơn xảy ra nguyên nhân chính là do bảo tàng của tiền triều, vì vậy nên Tề Thịnh Dung mới muốn bắt Lam Nhi, muốn lấy Lam nhi uy hiếp mẹ, muốn mẹ giao ra phương pháp mở Bạch ngọc như ý!”
Thượng Quan phu nhân chính là công chúa tiền triều, trên đường lưuvong gặp phải nguy hiểm đã được Thượng Quan Nghiệp cứu, cho nên haingười mới yêu mến lẫn nhau, cùng nhau thành thân.
“ Bất quá chuyện này cha không cần phải lo lắng nữa, bởi vì nửa tháng trước Tề Thịnh Dung đã vì có ý đồ mưu phản bị xử tử ở Kim Lăng rồi, mẹcùng với Lam nhi sẽ không còn nguy hiểm gì nữa!”
“ Vậy Bạch ngọc như ý kia đâu?”
Thượng Quan Nghiệp hỏi tới.
“ Chuyện bảo tàng của tiền triều, hoàng thượng chính thức tuyên bố đó là lời nói vô căn cứ, không cho bất luận kẻ nào nhắc đến nữa. Bạch ngọc như ý trở lại trong tay của Định Vương gia Lam Lôi, trở thành truyềnnha chi bảo!” Bọn họ chính là có quan hệ thân thích với Định Vương gia,vì cha của Định Vương gia chính là huynh trưởng của mẹ. Bạch ngọc như ý ở trong tay Định Vương gia thì cũng sẽ không có người dám manh động.
“ Như vậy tại sao Lam nhi lại ở với Bắc Cung Vô Danh?”
“ Khi Tề Thịnh Dung bắt Lam nhi đi, khi mà hắn muốn khinh bạc Lam nhi thì đúng lúc Vô Danh chạy tới, kịp thời cứu lấy muội muội. hơn nữa, bốn năm rưỡi trước, Vô Danh đã từng nói với con, nếu như Thượng Quan giakhông có cách nào bảo vệ cho Lam nhi, hắn sẽ đem Lam nhi đi!” ThượngQuan Phi Lũng vừa nói xong, Thượng Quan Nghiệp lập tức nổi trận lôiđình.
“Ai nói Thượng Quan gia không có cách nào bảo vệ Lam nhi!”
“ Nhưng ba lần sinh mạng Lam nhi gặp nguy hiểm đều là do Bắc Cung VôDanh cứu thoát, đây là sự thật!” Thượng Quan Phi Lũng không muốn đả kích phụ thân, nhưng người ta đã cứu Lam nhi, đó cũng là sự thật nha!
“ Ngươi đến cùng có phải con ta hay không, tự nhiên lại nói chuyệnthay cho tên tiểu tử ngốc kia!?” Thượng Quan Nghiệp nhìn chằm chằm vàođứa con lớn nhất của mình.
“ Hài nhi không dám” Thượng Quan Phi Lũng vội vàng cúi đầu nhận sai.
Chuyện liên quan tới ba nữ nhi bảo bối quý giá của cha tuyệt đốikhông thể thương lượng được, Thượng Quan Phi Lũng cũng không muốn VôDanh sớm một bước trở thành mục tiêu của cha nha!
“ Cha, hiện tại đã biết được tung tích của Lam Tuyết, chúng ta nên làm như thế nào?” Lục Tụ thực tế nói.
“ Đương nhiên là trực tiếp tới Vân Lưu Cung đòi người!”
“ Có muốn nói cho mẹ biết hay không?” Lục Tụ lại hỏi. Thượng Quan phu nhân bởi vì Lam Tuyết mất tích, cả ngày lo lắng, đã gầy rạc đi rấtnhiều.
“ Ta sẽ nói cho nàng biết đã tìm được Lam nhi rồi để cho nàng yêntâm!” Nghĩ đến thê tử, vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Nghiệp rốt cụccũng xuất hiện một chút nhu tình “ Vân Lưu Cung sẽ do ta cùng Phi Lũng,Dực Lũng phụ trách, con cùng với Hồng Yên ở đây với mẹ, Mộc Lũng vàTĩnh Lũng ở lại giữ Thượng Quan gia!”
“ Hay là để cho Sở Ngôn và Tư Đồ Tuyền đi cùng cha đi!”
Lục Tụ lại nói.
Thượng Quan gia cùng với Vân Lưu Cung cũng không có lui tới, Vân LưuCung lại rất khó đối phó, đi nhiều người một chút tương đối sẽ an toànhơn.
“ Không cần, chẳng lẽ những người đó có thể đem ta ăn được sao?” Thượng Quan Nghiệp này mới không sợ nha!
“ Lục Tụ, muội không cần lo lắng đâu, chúng ta đi là muốn đưa Lam nhi trở về, không phải đi tỷ võ!” THượng Quan Phi Lũng trấn an muội muội. “ Ta tin tưởng Vân Lưu Cung cũng không phải là nơi không nói đạo lý đâu!”
“Được rồi.”
Huynh trưởng đã nói như vậy, Lục Tụ cũng không nhiều lời nữa.
“ Nhạc phụ, để cho con cùng đi với người! Tư Đồ gia làm ăn buôn báncũng có chút lui tới với Bạch Hổ Đường, ít nhất Bạch Hổ Đường chủ nhậnra con, có lẽ sẽ đồng ý dẫn chúng ta đi vào Vân Lưu Cung!” Tư Đồ Tuyềnđột nhiên mở miệng nói.
Vị trí chính xác của Vân Lưu Cung chỉ có người của Vân Lưu cung mớibiết, không có ai dẫn đường, bọn họ tuyệt đối sẽ không vào được Vân Lưucung.
“Được rồi.” Thượng Quan Nghiệp miễn cưỡng đồng ý, sau đó nói với bangười đi theo “ Các ngươi đi chuẩn bị một chút đi, một lúc nữa chúng tasẽ xuất phát!”
Hắn muốn lập tức đem nữ nhi mang về bên người!
Bắc Cung Vô Danh vẫn tiếp tục canh giữ bên giường của Lam Tuyết.
Nàng sốt cao, không giống như là bị nhiễm phong hàn, trừ lúc ban đầucó triệu chứng bị nhiễm phong hàn, nàng cũng chỉ nóng rần lên, thần tríhôn mê.
Thiên Cừu đã nói qua, thể chất của nàng không sợ độc, nhưng nếu trúng độc sẽ có phản ứng tương tự như bị nhiễm phong hàn, chỉ cần chờ đợi độc được giải, nàng tự nhiên sẽ khỏe lại!!!
Chẳng lẽ. . . . . . Là trúng độc! ?
Người của Phùng trại đã hạ độc nàng!
Nàng ta quả nhiên là người của Phùng trại, như vậy việc nàng ta gả cho Trương tiêu đầu cũng là đã có toan tính khác.
Vẻ mặt hắn suy nghĩ sâu xa, đột nhiên tay áo bị nàng giật giật, sự chú ý của hắn lập tức chuyển sang nàng.
Không phải, nàng không phải là gánh nặng!
Lam Tuyết chợt thức tỉnh, liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Vô Danh ân cần ngắm nhìn nàng.
“Vô Danh.”
Nàng chống người dậy, muốn bò vào trong lòng hắn.
“Không có sao, không phải sợ.” Không đợi nàng bò dậy, hắn đã một tay ôm lấy nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt.
“Vô Danh, Vô Danh. . . . . .”
Nàng thấp giọng không ngừng kêu lên, gương mặt giấu vào trong ngựchắn, giống như là muốn đem mình chôn vào trong cơ thể của hắn.
“Ta ở đây!!!.”
Hắn nói nhỏ, lại khẽ vuốt tóc của nàng.
Nàng giấu mặt vào trong ngực hắn thật lâu, cho đến khi nàng cảm thấyan lòng, có thể cảm thấy lực ôm của hai cánh tay hắn, mới thoáng ngẩngđầu lên nhìn hắn.
“Nàng đã trở lại.”
Nàng khẽ cười một tiếng, ánh mắt yêu thương không muốn xa rời hắn.
“ nàng đã ngủ hết hai ngày rồi!” Hắn cúi đầu khẽ nhéo vào chóp mũi của nàng, giọng nói vô cùng thân mật.
“Có thật không! ?”
Nàng tròn mắt suy nghĩ.
“ Nàng bị bệnh, bị sốt hết hai ngày!”
Bệnh của nàng, tới mau mà đi cũng nhanh, nàng vừa tỉnh lại thì những triệu chứng kia cũng biến mất! thực là đặc biệt!
“ Ta bị sốt…”
Nàng nhìn hắn “ Vậy…. Vô Danh vẫn chăm sóc ta?”
“Dĩ nhiên.” Hắn gật đầu.
“Kia, vậy ta. . . . . . Ta. . . . . .”
“Như thế nào?”
“Ta rất phiền toái!” Nàng khẽ nói, áy náy không dám nhìn hắn nữa “Ta… ta ngay cả chăm sóc mình cũng không thể làm tốt… ta, ta làm cho VôDanh mệt mỏi…”
“ Nàng là của ta!” hắn cúi đầu lẩm bẩm, tìm đôi môi nàng “ Nàng không hề phiền toái, cũng không phải là gánh nặng, mà là nữ nhân của ta…”
“ Nữ nhân?” nàng bị nụ hôn của hắn làm cho tâm thần rối loạn, bị động lập lại.
Cha nói nàng là tiểu hài tử của cha nha!
“ Nhớ lời ta nói với nàng trước khi nàng ngủ không?”
“ Nàng không phải gánh nặng, không phải là phiền toái, mà là nữ nhân duy nhất mà Bắc Cung Vô Danh ta yêu mến!”
“Nữ nhân yêu mến?” Nàng lập lại.
Vô Danh nói. . . . . . Yêu nàng. . . . . . Không có nói lớn tiếng, nhưng lại rất rõ ràng, nàng thật sự có thể nghe được!
“Nếu như ta bị bệnh, nàng có chăm sóc ta không?” Hắn thấp giọng hỏi.
“ Có!” Nàng dùng sức gật đầu, hắn lại còn dùng sức hơn hôn nàng.
“ Nàng không muốn ở cùng ta một chỗ hay sao?” Hắn lại hỏi.
“Muốn.” Nàng thật là nhớ thật là nhớ hắn nha.
“ Lời nói của người khác và lời nói của ta, nàng tin tưởng người nào?”
“Ngươi.” Nàng chỉ tin hắn.
“ Như vậy, nàng hãy quên đi lời nói của người khác, chỉ cần nhớ những lời ta nói!” Hắn thấp giọng nhẹ nhàng nói nhưng trong lời nói lại ẩnchứa sự cưỡng bách “ Lam Tuyết, chỉ cần nghe lời ta, có được không?”
“ Được!” Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, nàng liên tục gật đầu.
“Đừng khóc.” Hắn hôn lên mắt của nàng, lau đi những giọt nước mắt “Ta muốn Lam Tuyết của ta dũng cảm một chút. Nhớ! Có ta ở đây, nàng không cần sợ bất cứ chuyện gì, cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì cả!”
“Vâng” Nàng lại gật đầu một cái.
“Như vậy mới ngoan.” Hắn lần nữa ôm nàng.
“Vô Danh. . . . . . Rất quan trọng. . . . . .”
“Ừ?”
“Lam Tuyết thích Vô Danh, Vô Danh rất quan trọng, ta chỉ muốn VôDanh, không muốn người khác.” Nàng rưng rưng nói ra những lời nói tronglòng, nàng thật sự rất sợ là hắn sẽ không muốn nàng.
“ Ta cũng vậy, ta chỉ cần nàng, không cần người khác, có hiểu không?” hắn hôn lên trán của nàng, lên mũi, và cuối cùng là trượt xuống đôi môi của nàng, lần nữa hôn nàng thật sâu.
Nếu như nàng đối với hắn không có lòng tin, hắn sẽ tạo lòng tin chonàng! Nếu như nàng cảm thấy bản thân đối với hắn không hề quan trọng,thì hắn sẽ làm cho nàng hiểu nàng rất quan trọng với hắn!
Hắn hôn nàng thật lâu, thật lâu, khi hắn rốt cục cũng buông nàng ra thì nàng chợt khẽ bật cười.
Vô Danh hơi híp mắt nhìn nàng.
“ Yêu____ Có phải so với thích là càng thích hơn không?” Nàng nhớ nàng đã từng nghe tỷ tỷ nói qua.
“Phải”
“ Vậy, Vô Danh chỉ thích Lam Tuyết, có đúng hay không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng.” Hắn gật đầu.
“Lam tuyết cũng chỉ yêu Vô Danh!” Nàng ngồi chồm hỗm ở trên giường,tóc dài xõa ở phía sau, nụ cười càng thêm rực rỡ, vẻ mặt thỏa mãn giốngnhư lấy được bảo vật tốt nhất thiên hạ vậy!
Không có bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy một màn này lại không độngtâm, hơn nữa hắn lại chính mắt nhìn thấy nàng lớn lên xinh đẹp tuyệt mỹnhư vậy!!!
“Rất tốt.” Bắc Cung Vô Danh gật đầu như chuyện đương nhiên, cố gắngcoi thương xôn xao trong cơ thể mình, cố gắng dời sự chú ý của mình đi “ Chúng ta lại nói một chuyện khác!”
“Một chuyện khác?” Nàng nghiêng đầu, bộ mặt nghi ngờ.
“Lúc ta không có mặt, có phải nàng đã cùng Trương phu nhân nói rấtnhiều chuyện!” hắn hỏi, cố gắng kìm chế không đụng vào nàng. Hiện tạinếu hắn đụng vào nàng, hắn sẽ không thể tự kiềm chế được nữa.
“ Trừ Tào Thúc, không được… cùng người khác nói chuyện” Nàng trả lời nho nhỏ.
“ Vậy tại sao nàng không nghe lời ta?” hắn khẽ nhíu lông mày lại.
“Ta. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng luống cuống cúi mặt xuống thấp, rất muốn chạy đến bên cạnh hắn, rồi lại không dám.
Vô Danh đang giận nàng. Nàng cắn môi dưới, cảm thấy rất khổ sở.
Hắn thở dài, đưa tay ôm nàng vào ngực.
“Ta rất không cao hứng.” Hắn khẽ nói, nhưng hai tay vẫn rất ôn nhu khẽ vuốt ve nàng.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng nghẹn ngào nói.
“ Biết vì sao ta không cao hứng không?” hắn mềm giọng hỏi nàng.
“ Bởi vì ta không nghe lời!”
“ Còn gì nữa không?”
“Còn có. . . . . .” Nàng lúng ta lúng túng , không biết còn có cái gì.
“ Lam Tuyết, nhìn ta!” hắn ôn hòa ra lệnh “ Ta tức giận, là nàng lạiđi tin vào lời nói của Trương phu nhân. Còn có, một mình nàng ở chungmột chỗ với nàng ta, vạn nhất nàng ta làm tổn thương nàng, nàng có biếtta sẽ rất khổ sở không?” những lời nói nàng không chịu nói ra, khi nàngsốt cao đều nói ra tất cả.
“Ta không có nghĩ qua. . . . . .” Nàng lắc đầu, nàng không nghĩ tới có người qua nàng muốn làm hại Vô Danh.
“ Nàng quá đơn thuần!” hắn lại thở dài, ôm nàng vào lòng.
Nàng quá thiện lương, không hiểu được lòng người hiểm ác, cũng khônghiểu được phải đề phòng người khác, nàng cũng quá đơn thuần, không hiểuđược việc làm nũng, cũng không hiểu lấy yêu thương của hắn với nàng đểche dấu việc nàng không nghe lời, nàng đã làm sai chuyện, nàng cũng chỉnhận sai, nói xin lỗi, ý định của nàng hoàn toàn đơn thuần.
Nàng như vậy, càng làm cho hắn yêu mến, nhưng mà cũng làm cho việc bảo vệ nàng trở nên khó khăn.
“ Quên đi, về sau phải nhớ lời ta nói, được không” Hắn cúi nhìn nàng, bây giờ hắn không thể để cho nàng tự trách quá lâu.
“Ừ.” Nàng bảo đảm.”Vô Danh không nên tức giận, Lam Tuyết sẽ nghelời.” Về sau nàng sẽ không bao giờ một lần nữa vì người khác mà làm tổnhại hắn.
Bất luận là so với bất cứ kẻ nào, Vô Danh đều quan trọng nhất, cho nên nàng chỉ cần nghe lời của Vô Danh là được rồi!
“ nàng có thể có suy nghĩ khác, nhưng nên nói với ta trước. Ta khôngmuốn nàng tiếp xúc với Trương phu nhân chẳng qua là hy vọng nàng được an toàn, hiểu không?” hắn cũng không cần nàng hoàn toàn nghe lời hắn, nếunàng ủy khuất bản thân mình thì hắn biết được sẽ vì nàng mà đau lòng.
“Ta không muốn Vô Danh tức giận.” Nàng lắc đầu một cái, không phảirất hiểu lời hắn nói, chỉ biết là nàng không muốn hắn phải bận tâm vìnàng.
“Nhưng ta hi vọng nàng vui vẻ.”
Hắn thở dài.
“Vô Danh vui vẻ, Lam Tuyết cũng vui vẻ.”
Nàng chợt cười một tiếng, vẻ mặt kiên định.
“ Nàng đó…”
Hắn không có cách với nàng, chỉ có thể cùng cười với nàng.
Thoạt nhìn bên ngoài, hắn vô cùng dũng mãnh, nàng yếu ớt dễ dàng tổn thương, nhưng có một số việc bọn họ rất là giống nhau.
Ở trong lòng nàng, hắn ở vị trí thứ nhất, trong lòng hắn nàng cũng như vậy!
Nàng hi vọng hắn vui vẻ, nàng chỉ tập trung vào mục tiêu này. Hắncũng hy vọng nàng ở bên cạnh hắn có thể sống vui mừng tự tại, so với dĩvãng càng vui vẻ hơn.
Bắt đầu từ khi hắn đáp ứng nàng, đến Thượng Quan gia thăm nàng, sựtồn tại của nàng đã từng giọt từng giọt thấm vào tim của hắn, làm máuthịt của hắn, để cho hắn bất đầu vướng mắc với nàng, quan tâm nàng, cuối cùng là yêu nàng.
Từ năm năm trước, hắn phát hiện ra quan tâm của hắn với nàng là không tầm thường, có lẽ lúc ấy nàng chỉ là đứa trẻ, nhưng đã qua nhiều năm,có thể chiếm lấy tâm của hắn cũng thủy chung cũng chỉ có một mình nàng.
Bình thường hắn đi thăm nàng, lần thứ nhất sẽ ở bên nàng hai ba ngày, nhưng luôn là vào buổi tối, trước khi trời sáng lập tức rời đi. Chínnăm nay, nàng cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua là thuận theo hắntiếp nhận loại mô thức gặp gỡ này.
Yêu cầu của nàng rất thấp, chỉ cần một chút xíu là có thể thỏa mãn,chưa bao giờ tham lam. Đây cũng là lý do tại sao hắn đối với nàng lạirộng mở tâm tư, yêu thương sủng ái một mình nàng!!!
Coi như nàng cái gì cũng không hiểu, vậy thì sao chứ?
Nàng vẫn là Thượng Quan Lam Tuyết mà hắn coi trọng nhất, hơn nữa là người mà hắn thề phải bảo vệ thật tốt!!!
Ở trong thế gian lãnh khốc đầy máu tanh này, nàng hồn nhiên trongsáng, là người duy nhất hắn có thể yên bình ở cạnh bên. Coi như nàng sẽtrở thành nhược điểm của hắn đi thì hắn vẫn sẽ như cũ chỉ cần duy nhấtmột mình nàng.
Bởi vì, nàng đã trở thành tim của hắn mất rồi!!!
Lam Tuyết không có bị gì?
Nàng ta rõ ràng đã hạ độc, tại sao Lam Tuyết lại không bị gì? Chẳnglẽ nàng hạ độc quá nhẹ, để cho tên Vô Danh kia giải hết độc rồi!?
Đêm đó, nhìn Lam Tuyết tinh thần sáng láng cùng Vô Danh ăn cơm tối, Lam Tuyết một chút cũng không có bộ dáng đã ngã bệnh nha!
Nếu chỉ tính tới vẻ bên ngoài, thì Lam Tuyết chính là lựa chọn tốtnhất, thân cũng là nữ nhân nàng không thể không thừa nhận, dung mạo củaLam Tuyết đúng là bất phàm, tuyệt mỹ đến mức nàng ta không thể không cảm thấy ghen tỵ.
Chẳng qua là nàng không nghĩ tới tên Vô Danh đó sẽ thích loại cô gáiđơn thuần này, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp ngu ngốc. Bất quá, hắn càngthích Lam Tuyết, thì đồng nghĩa với hắn đã cho nàng một lợi khí để đốiphó hắn.
Chẳng qua nàng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao Lam Tuyết lại không có trúng độc!!!?
“Trại chủ?”
Bên cửa sổ có người khẽ gọi, nàng ta lập tức mở cửa sổ, để cho ngườibên ngoài vào phòng, đồng thời thổi tắt ngọn đèn dầu, để không bị ngườikhác nhìn ra trong phòng có thân ảnh của hai người.
“Sao ngươi lại tới đây, ta không phải đã nói các ngươi phải bình tĩnh chớ nóng vội sao?”
“Mấy ngày trước hành thích thất bại, chúng ta mất đi hai huynh đệ,người trong trại muốn ta xin phép trại chủ, bước kế tiếp nên làm như thế nào?”
Nàng ta trầm ngâm một hồi lâu.
“ Nói những người khác mai phục ở bên ngoài thành Lạc Dương, chỉ cầnBắc Cung Vô Danh vừa ra khỏi thành, chúng ta sẽ lập tức động thủ!” Tàothúc đã nói qua, bọn họ đã chuẩn bị rời khỏi Lạc Dương, hơn nữa trướctối mai sẽ có người ở phân đường tới an trí chỗ ở mới cho nàng. Thật sựnếu không động thủ ngay, thì nàng ta sẽ không còn cơ hội nào báo thùnữa!!!
“ Nhưng mà chúng ta không phải là đối thủ của Bắc Cung Vô Danh!” mộtmình Tào Nhân bọn họ cũng không đối phó được, mà Bắc Cung Vô Danh lạicòn khó đối phó hơn rất nhiều!
“ Yên tâm, ta sẽ không để cho tên Vô Danh đó có cơ hội ra tay, ngươicứ làm theo lời của ta là được!” sau khi rời khỏi thành Lạc Dương, sẽchỉ có bốn người bọn họ đồng hành, như vậy cơ hội của nàng cũng sẽ lạitới.
“ Tuân lệnh trại chủ, ta đi về sắp xếp trước!”
“ Cẩn thận!” nàng gật đầu, mở cửa sổ để cho hắn rời đi. Ngoài cửa sổ cũng không có gì bất thường xảy ra cả!
Lúc này nàng ta mới yên lòng trở lại trên giường nghỉ ngơi, tronglòng nghĩ tới kế hoạch ngày mai phải làm như thế nào để đối phó với BắcCung Vô Danh.
Sau khi trong phòng hoàn toàn không còn động tĩnh nào, thì lúc nàymột người vẫn luôn canh giữ ở chỗ tối mới lắc người trở về phòng củamình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]