Phiên ngoại: Petrichor (H)
Sau khi Trần Vũ và Cố Ngụy quay lại với nhau, cậu không lập tức chuyển ra khỏi ký túc xá cảnh sát, cậu lại giống như một đứa nhỏ mới yêu đương lần đầu tiên, đến cả dũng khí để lên nhà ngồi một lúc cũng không có. Mà mấy năm trước, lúc cậu thật sự vẫn còn là một búp măng non thì rõ ràng cậu mở cửa nhà Cố Ngụy còn thuận tay hơn cả cửa ký túc xá.
Mỗi lần gặp nhau xong, Trần Vũ đều ngoan ngoãn lái xe đưa Cố Ngụy về, nếu Cố Ngụy và cậu đều lái xe, thì cậu sẽ đi phía sau Cố Ngụy, cứ thế đi theo anh đến dưới nhà. Cậu trầm mặc ngồi trong xe, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ tối tăm trên tầng bảy, đợi đến khi đèn sáng, lại trầm mặc mà khởi động xe, trầm mặc quay đầu, cắt qua bóng đêm cũng trầm mặc, lặng lẽ rời đi.
Lần này Cố Ngụy cũng đứng trên ban công, nhìn Trần Vũ lái xe đi, nghĩ hẳn là cậu sẽ bẻ lái nhanh gọn, biến mất ở khúc cua. Anh cũng đang phân tranh với Trần Vũ ⸺ Anh về nhà thật sớm, lại chậm chạp không bật đèn, để chân trần đứng trong phòng khách, căng lỗ tai chờ tiếng ô tô nổ máy bên dưới, căn nhà yên tĩnh đến mức làm lòng người hoảng hốt, chỉ có tiếng đồng hồ cứ tích tắc mà chạy, từng vòng từng vòng, giống như đang nói với anh, nhìn xem đi, đã lâu đến thế rồi, mà Trần Vũ vẫn chưa đi, cũng chưa về nhà.
Từ tầng 1 đến tầng 7, từ tuổi 20 của Trần Vũ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-vu-co-xoay-vong/1053001/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.