Một khoảng thời gian rất dài sau khi bị chia tay, Trần Vũ không nghĩ ra nổi, vì sao lại chia tay, tại sao lại chia tay được.
Cậu đã tự mình khai thông tâm lý rất nhiều lần mà chẳng biết là có tác dụng hay không, cũng hiểu được một vài đạo lí. Chỉ là, đến khi một mình tỉnh lại từ ký túc xá được cảnh đội phân cho, cậu vẫn rất khó có thể chấp nhận được việc mình và Cố Ngụy đã chia tay. Có một số việc chính là như thế đấy, bạn sẽ phải tốn một khoảng thời gian rất dài để hiểu được, rồi lại phải tốn thời gian dài hơn nữa để chấp nhận. Muốn để một người mà mình đã nghĩ kỹ rằng sẽ cùng người ấy đi đến cuối cùng ở lại ngày hôm qua, đối với một Trần Vũ hai mươi tuổi mà nói, là một chuyện rất khó khăn.
Cậu nhỏ hơn Cố Ngụy sáu tuổi, đã yêu anh sắp ba năm, Cố Ngụy rất thích cậu, rất thương cậu.
Lúc không phải trực, Cố Ngụy sẽ mang bữa trưa mình tự làm đến tìm Trần Vũ, trước khi phẫu thuật cũng quen nhắn cho cậu một tin: Tiểu Vũ, anh phải vào phòng phẫu thuật đây, em nhớ ăn cơm đầy đủ, chú ý an toàn đấy.
Mỗi lần kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Ngụy sẽ đều bảo Trần Vũ chú ý an toàn, bởi vì không phải trước mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ Trần Vũ đều có thời gian, có cơ hội báo cho anh, có lúc đột ngột biến mất tăm, có thể là mấy tiếng, cũng có thể là mấy tháng, sau đó mang theo một tờ giấy khen và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-vu-co-xoay-vong/1052988/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.