Hàn thuyên một lát nữa thì Tiêu Chiến đã ngà ngà say, thời gian qua tửu lượng anh tăng không ít nhưng có vẻ anh uống quá nhiều loại cocktail làm anh hơi khó chịu, điều đó làm người anh nóng rang cả lên, đầu óc cũng trở nên hơi mơ màng.
- Chúng ta dừng ở đây thôi, cậu có vẻ say rồi đấy.
Vu Bân nhìn bộ dạng ngất ngưỡng của anh lập tức hiểu, liếc mắt nhìn đống ly rỗng trên bàn hắn cảm thấy hơi chột dạ. Không phải hắn quên mất tửu lượng anh rất kém mà hắn chỉ tạm thời quên mà thôi nên anh kêu bao nhiêu hắn đều vui vẻ làm bấy nhiêu.
Tiêu Chiến phản ứng có chút chậm, anh chậm rãi gật đầu rồi lấy ra một chút tiền đặt lên bàn sau đó ngả nghiêng đi ra ngoài.
Bây giờ cũng đã tới tối rồi, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy. Tiêu Chiến lấy điện thoại báo tài xế một tiếng rồi tự mình đứng đó, từng cơn gió nhè nhẹ cuộn vào nhau rồi tung tăng thoảng qua người anh làm dịu đi một tâm hồn đang nóng hừng hực như lửa đốt. Không lâu sau thì Tiêu Chiến cũng nhanh chóng leo lên xe đi về nhà.
Bên trong quán, khi Tiêu Chiến vừa đi khỏi thì Vu Bân đã lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó, ánh mắt vui vẻ ban nãy thoạt nhiên mà biến mất. Không biết là ai nhưng có thể thấy Vu Bân không hề vui vẻ chút nào, hắn chỉ ngắn gọn buông một câu rồi cúp máy.
- Có vẻ nhóc đoán đúng rồi.
Tiêu Chiến về đến nhà đúng lúc dì Lý đang dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000246/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.