- Cô...cũng đi lạc sao ?
Tiêu Chiến nở nụ cười thân thiện, thấy cô gái trước mặt cứ rối rít muốn nói rồi lại thôi, gương mặt bừng đỏ nhễ nhại mồ hôi cho nên anh mới nghĩ cô đây chính là lạc đường.
Bạch Đan phút chốc ngẩn người, cô lơ đễnh nhìn vào mắt anh bên trong không hề xuất hiện một tia quen thuộc nào đối với cô. Thật sự anh đã quên cô ?
- Anh không nhớ tôi sao ?
Thanh âm Bạch Đan có chút thất vọng, việc này làm Tiêu Chiến hơi ngớ ra. Anh không có kí ức gì về cô, Bạch Đan thoạt nhìn trông còn rất trẻ chỉ có vẻ là hơi gầy. Tiêu Chiến một lần nữa quan sát cô, Bạch Đan rũ ánh mắt xuống bàn tay hao gầy xoa lấy mái tóc mềm mại của tiểu nữ dưới chân.
Một người phụ nữ, một đứa trẻ đáng yêu vậy anh lại không nhớ. Tiêu Chiến hơi nhăn trán suy nghĩ, anh là mù mịt nghĩ đến vấn đề người trước mắt có phải chính là tình nhân lén lút của Bạo Hoàng hay không ? Đứa bé kia cũng có thể là con của Bạo Hoàng. Nhưng nếu là con của Bạo Hoàng thì nó cũng chính là con anh.
Nghĩ đến đây Tiêu Chiến hơi đen mặt, sau lưng bắt đầu sóng mồ hôi lạnh.
- Tiểu thư, tôi chẳng qua từng gặp tai nạn nên trí nhớ có chút lộn xộn cho nên là...
Tiêu Chiến nhẹ dạ sờ cánh mũi, câu nói này của anh không tính là nói thật nhưng cũng chẳng tính là nói dối được.
- Thật vậy sao ?
Bạch Đan mở to mắt nhìn anh, thân thể thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000239/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.