- Nếu bắt nó tổng tiền thì cũng không được bao nhiêu, tại sao ta không bắt nó rồi bán nội tạng ?
Lão Ân cười man rợ làm người thư kí kinh hãi phách lạc. Hắn hơi run rẩy nâng gọng kính, bàn tay phút chốc ướt đẫm mồ hôi. Tuy hắn đi theo lão đã lâu nhưng lần này quả lão thực sự quá mang rợ.
- Cách này...tôi thấy nó...nó thật sự không hay cho lắm.
Người thư kí lẩm bẩm nói ra ý kiến của mình, tuy hắn đúng là có ác nhưng hắn vẫn còn có tình người, hắn không thể vứt bỏ lương tâm gϊếŧ hại một đứa trẻ để cứu rỗi cái công việc thảm hại này được.
Lão Ân rõ tai nghe thấy, lão liếc đôi mắt đục ngầu hằn tia máu sang người thư kí.
- Cậu nói gì ?
Lão Ân lên giọng, mặt lão trở nên đỏ lửng như sắp bật não ra ngoài làm người thư kí chết khiếp hắn chỉ biết cúi đầu chờ lệnh.
- Không có gì thưa ngài.
- Cậu đi bắt nó về cho tôi, nhớ làm cho gọn.
Sóng gió bắt đầu từ đây !
- Tiêu Chiến nhớ nghe lời cô giáo đấy.
- Dạ, chiều ba đón con sớm thật sớm nhé.
Tiêu Chiến từ nhỏ đã bắt đầu bộc lộ nét điển trai theo hướng đáng yêu hoá. Anh hiện tại đeo trên mình chiếc balo con thỏ trắng rất đáng yêu đằng sau lưng đang nắm tay cô giáo mà tạm biệt ba.
Ông Tiêu mỉm cười nhẹ nhàng, một thân âu phục ngồi xổm xuống vuốt đầu Tiêu Chiến. Ông gật đầu lịch sự chào hỏi cô giáo rồi nhanh chóng lên xe đi đến công ty.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000220/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.