- Tôi không phải rác, hốt cái gì !
Nhất Bác thẳng thắn nói dường như không có chút ý đùa nào vương vấn trong cậu, Tiêu Chiến nhìn cậu con mắt trìu mến bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cán chổi. Nếu không nhờ anh coi cậu là vợ anh thì cái cán chổi này đã từ lâu bay vào miệng cậu rồi.
- Coi như tôi chưa nói gì.
Tiêu Chiến thở dài rồi xua tay, anh tập trung vào việc hốt đống thức ăn dưới đất.
Hai chàng thanh niên cặm cụi lau dọn thì phía bên bàn ăn hai vị trưởng lão lại trở nên ngượng ngạo đến tột cùng.
" Tiêu lão gia tôi phải đi dọn dẹp rồi "
Dì Lý mất tự nhiên tìm lý do muốn rời đi.
" Ngồi yên "
Ông Tiêu lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn bà lại ôn nhu đến lạ thường.
" Dì ngồi rồi thì cùng ăn cơm đi "
Tiêu Chiến dọn dẹp xong thì cùng Nhất Bác trở lại bàn ăn trên tay còn cầm theo một cái chén và đũa.
" Tôi..tôi "
" Ăn cơm đi "
Ông Tiêu lạnh nhạt bắt đầu ăn.
" Mời cả nhà ngon miệng "
Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đồng thanh, Nhất Bác bước đầu không hề gắp thức ăn cho mình chỉ toàn gắp cho Tiêu Chiến đến khi chén anh trở thành một ngọn núi nhỏ chứa đầy thức ăn. Tiêu Chiến không phản ứng gì chỉ vui vẻ mà ăn cậu gắp tới đâu anh ăn tới đó.
Ông Tiêu lâu lâu sẽ liếc sang dì Lý một cái tạo cho bà cái áp lực mất tự nhiên, đến khi thấy bà động đũa ông mới hài lòng mà cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000210/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.