- Tiêu thiếu đã nói vậy tôi càng muốn để tâm.
Tiêu Chiến cắn răng cắm sâu đôi đũa vào bát cơm rồi lại rút ra rồi lại cắm vào hận không thể lột bộ mặt nhởn nhơ kia của cậu được.
- Tôi không phiền Vương tổng a.
- Nhưng tôi lại thích phiền đấy.
Một tia sét ngang trời đánh dọc theo ánh mắt của cả hai, Tiêu Chiến càng tức tối bao nhiêu thì Nhất Bác lại thoạt nhiên vui vẻ bấy nhiêu.
- Tôi không thèm đôi co với cậu.
Tiêu Chiến hùng hằn dùng bữa, vừa ăn anh không ngừng liếc xéo anh đanh đá trừng mắt. Nhất Bác từ tốn cầm ly nước lên uống hết, cậu đặt ly xuống bàn rồi không có vẻ gì là khó khăn để đứng dậy.
- Tôi xin phép.
- Ừ.
Ông Tiêu lịch sự tiễn đưa nhưng Tiêu Chiến chỉ đáp trả cậu bằng nửa con mắt. Nhất Bác mảy may chẳng để ý nhưng khoé miệng bất giác lần nữa cong lên, cậu quay lưng bước đi từng bước chân khập khiễng. Đến khi cậu đi khỏi Tiêu Chiến mới sực nhớ ra điều gì đó.
- Ba, hôm nay cậu ta sẽ dọn đi sao ?
Tiêu Chiến có chút thoáng buồn hỏi ông Tiêu, ông Tiêu liền nhìn qua anh khẽ híp lại, ông đặt tách trà xuống nhưng lại mỉm cười ôn nhu.
- Đừng buồn, cậu ta sẽ ở lại cho đến khi lưng hoàn toàn khỏi.
- Thật sao ? Nhưng tại sao cậu ta lại quyết định ở lại chẳng phải hôm qua cậu ta kêu sẽ đi sao ?
Tiêu Chiến có chút khó hiểu nhưng lại rất ngóng đợi câu trả lời của ông.
- Đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000200/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.