- Sữa dư, bỏ phí.
Nhất Bác phũ phàng nói rồi quay lưng bước vào phòng mà đóng cửa. Tiêu Chiến ngơ ngẫn đứng đó mà cầm ly sữa nóng còn bốc khói trắng, rốt cuộc là anh là sọt rác hay cậu đang quan tâm anh đây ? Tiêu Chiến quay lưng bước đi nhưng bước một bước anh lại quay sang nhìn cái cửa phòng đang đóng im liềm kia. Mãi mê nhìn cửa phòng khiến anh không chú ý liền một phát đâm sầm vào cửa phòng. Ly sữa nóng liền một phát mà đổ thẳng vào người anh.
- A..ơ sữa của Nhất Bác !
Con người lạnh nhạt gần như đã biến mất kể từ khi cậu xuất hiện, Tiêu Chiến đã trở lại con người trước khi đứng ngây ngốc nhìn từng giọt sữa nóng dần dần thấm vào quần áo anh còn nhỏ giọt xuống sàn. Ủa mà anh không nóng sao ?
Nghe tiếng động mạnh thì Nhất Bác cũng rãnh rỗi mà đi ra ngoài hóng chuyện thì thấy Tiêu Chiến ngây ngốc đứng đó dưới chân còn có một vũng nước. Nhất Bác nhíu mày mà đứng nhìn, sữa đã đổ anh còn đừng đó ngắm sao, một con người sạch sẽ như Nhất Bác không thể chịu được cảnh như vậy liền tiến đến gần giật phăng chiếc ly trên tay anh rồi đi xuống dưới. Không lâu sau, cậu đã đi lên cùng với dì Lý.
Cậu thì đi vào phòng, Tiêu Chiến thì bị dì Lý đẩy vào phòng để tắm rửa để bà lau dọn đống sữa đổ trên sàn. Cánh cửa đã được sửa khi họ ăn cơm.
Nhất Bác tiếp tục ngồi xuống sofa, lấy một miếng bánh quy rồi cắn một miếng. Vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000191/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.