- Đây là biểu tượng cành hoa hồng có trên chiếc nhẫn của lão Ân.
- Đúng vậy.
Bạo Hoàng mắt vẫn nhắm nghiền, anh dùng chân kéo chăn lên rồi nắm lấy mà đắp lên người, Bạo Hoàng quay mặt vào tường anh điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
- Phận làm tớ mà dám ám sát ta sao ?
Ông Tiêu tức giận nắm chặt khẩu súng trong tay như muốn bóp nát thành từng mẫu. Nhưng rồi ông mới ngỡ ra, làm sao anh biết được biểu tượng này ?
- Nhưng sao cậu biết được biểu tượng này ?
Bạo Hoàng không lên tiếng, đáp lại ông chỉ có tiếng thở đều đặn nhịp của anh. Cứ tưởng như anh đã chìm vào giấc ngủ sâu nhưng không, anh vẫn đang tỉnh, đôi mắt xám vẫn mở không rõ cảm xúc. Bàn tay giấu trong chăn không tự chủ mà nắm chặt.
[ Có chết tôi cũng không thể quên cái biểu tượng này ! ]
Tại quán cà phê ZB, Nhất Bác một thân sơ mi quần tay hiên ngang ngồi vắt chéo đôi chân thon dài, ngón tay nhịp từng nhịp trên bàn.
- Có chuyện gì ?
- Nhất Bác à, bên kia vẫn chưa cho hẹn gặp mặt nên...nên anh dẫn em đi nơi khác được không ?
Chúng Huyền ấp úng nói, cô không hề nhìn thẳng mặt Nhất Bác bới cô cảm thấy hôm nay cậu rất khác, cảm giác rất bức người.
Nhất Bác đổi chân, cậu vẫn nhịp ngón tay trên bàn không bỏ lời Chúng Huyền vào tai.
- Tại sao tôi phải làm vậy ?
- Anh...anh.
- Anh cái gì ? Cứ để yên để xem tôi sẽ làm gì !
Nhất Bác nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000182/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.