[ Tôi có thể làm cô có con đấy ! Ở đó mà gay ! ]
Người y tá giật mình vội vàng chạy ra ngoài. Trác Thành thu hồi ánh mắt, chẹp cái miệng rồi đan tay mà đứng nghiêm kế bên cạnh Nhất Bác. Vị bác sĩ vẫn chưa hết bàng hoàng, nghi vấn ông vẫn ngồi đó khó hiểu nhìn Nhất Bác và Trác Thành.
- Một làm hai chết.
Nhất Bác khó chịu lên tiếng, cậu có thể nhìn rõ được cái ánh mắt kia, cậu toả ra khí băng lãnh khiến vị bác sĩ không khỏi rùng mình.
Vị bác sĩ run rẩy, gương mặt già nua bắt đầu xuất hiện những giọt nước trong suốt. Nhất Bác vẫn chằm chằm nhìn ông ta đến khi mất kiên nhẫn.
- Đuổi việc hết cho tôi.
Nhất Bác đứng dậy quay lưng bước đi, cậu một cước đạp bay luôn cái cửa làm nó đập mạnh vào bờ tường đối diện tạo nên âm thanh lớn vang động cả bệnh viện. Đợi tiếng chân khuất khỏi, Trác Thành mới thở dài hắn nhìn vị bác sĩ, cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng hắn.
- Bác sĩ, ông đi nhận lương rồi tìm một công việc khác ở thành phố khác đi đừng ở đây không thôi mạng gia đình ông đừng mong giữ được.
- Uông...Uông tiên sinh, tại sao lại như vậy ?
Vị bác sĩ bật dậy chạy đến nắm lấy tay Trác Thành, hắn chỉ liếc xuống bàn tay ấy hắn chỉ nhẹ nhàng rút tay ra rồi đặt lên vai ông.
- Tiên sinh, ông đã làm bệnh viện này đã lâu thì ông cũng nên nhớ Vương Tổng ghét sự chậm chạp.
Trác Thành không nhanh không chậm nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000179/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.