- Hay chúng ta 做愛 một chút nhỉ ?
- Không được đâu.
Trịnh Lâm đỏ mặt, anh ta vùng vẫy mong thoát khỏi người trước mặt nhưng khổ nỗi càng vùng thì lại càng bị đè chặt hơn. Vu Bân há nhẹ miệng, hắn nhắm vào cái cổ trắng ngần kìa mà cắn từng vết hôn đỏ chót cứ thế mà nổi lên. Trịnh Lâm nhăn mà cắn môi, anh ta sợ nếu mà mình kêu lên người trước mặt sẽ nổi thú tính mà cướp mất đời trai của anh ta. Thấy người mình yêu đang tự làm đau bản thân, Vu Bân đưa một ngón tay vào giữa răng Trịnh Lâm giọng nói âm trầm lại một lần nữa phà vào tai Trịnh Lâm, từng sợi tóc gáy cứ thế mà nỗi lên chưa bao giờ Trịnh Lâm cảm thấy mẫn cảm như vậy, anh ta khẽ run lên từng đợt.
- Không được cắn môi !
- Vu...Bân.
Vu Bân lại một lần nữa áp môi, hắn lại lần nữa xâm nhập vào khoang miệng Trịnh Lâm nhưng lần này rất nhẹ nhàng. Rời môi, hắn hôn nhẹ lên môi Trịnh Lâm rồi buông anh ta ra.
- Anh không muốn ép buộc em.
Vu Bân cười ôn tồn, Trịnh Lâm dường như mất hết sức lực ngã khụy xuống đất mà thở dốc. Vu Bân ngồi xổm xuống trước mặt Trịnh Lâm, hắn mới nâng cằm anh ta lên gương mặt mang nét thư sinh, đôi mắt long lanh man mác ướt, đôi môi đỏ mọng bị sưng lên. Vừa đau lòng vừa thoải mãn Vu Bân nhẹ nhàng rút tay về.
- Anh đưa em về.
- Anh nhìn cổ em đây này, làm sao mà về ?
Trịnh Lâm xù lông, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-them-quan-cau/1000164/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.