Sau khi công khai, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng thoải mái hơn trong việc thể hiện tình cảm, Tiêu Chiến thẳng thắn, Vương Nhất Bác chân thực, hai người ở chung quả thật ăn ý.
" Anh không tính về nhà sao? " Vương Nhất Bác vừa xem TV vừa ôm Tiêu Chiến, miệng nhận hậu đãi do Tiêu Chiến đút táo ăn.
Tiêu Chiến thở dài:" Có hơi sợ. "
Lần này quả thật không đùa được đâu, chuyện của hai người luôn là tiêu đề đầu trên bảng tin, đã hai ngày rồi Tiêu Chiến không dám về nhà, hắn sợ đối diện với mẹ, không biết hắn nên dùng cách thức gì để đối mặt với mẹ đây...
Còn có, Vương Nhất Bác chỉ là con một của Vương gia, hắn cũng gặp trăn trở trong việc đối mặt với " ba mẹ chồng "
" Anh không cần lo lắng. " Vương Nhất Bác ôm hắn chặt hơn, đem đầu vùi vào cổ Tiêu Chiến. " Mọi chuyện sẽ cùng nhau đối mặt."
Tiêu Chiến gật đầu:" Hôm nay cùng về nhà của em trước, sau đó về nhà anh sau. "
Cho dù là vậy, y vẫn thật lo lắng cho Tiêu Chiến.
Y hỏi:" Anh sẽ ổn chứ? "
" Anh cũng nên có một lời giải thích cho họ, dù sao cũng là anh cướp mất đứa con trai mà họ trân quý nhất. "
Cả hai đều quyết định như vậy nên xế chiều hắn liền theo Nhất Bác về nhà họ Vương.
Cho dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Nhất Bác biết bây giờ Tiêu Chiến rất căng thẳng, y vuốt lưng hắn, nhỏ giọng an ủi.
" Đừng sợ, có em đây. "
Tiêu Chiến mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096543/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.