Trên đường đi, Tiêu Chiến vẫn đăm chiêu vào bàn tay đang bị thương của y, hoàn toàn không tập trung được. Mà, Vương Nhất Bác cũng im lặng làm không khí trở nên căng thẳng dị thường.
Cứ tưởng như vậy sẽ duy trì cho đến khi đến trường, nhưng không, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.
" Cậu ăn bánh kem chưa? "
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, Tiêu Chiến thật sự muốn đem miệng mình tát cmn hai cái. Hận không thể cho bản thân hai bạt tai.
Nhưng có vẻ Vương Nhất Bác cũng không để tâm, y nhẹ nhàng nói.
" Ăn rồi. " Dừng một chút, y nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến.
" Cảm ơn vì món quà. "
Tất nhiên Tiêu Chiến hiểu "quà" ở đây có nghĩa là gì.
Đêm hôm qua, khi bản thân đã thõa mãn được cơn tức giận, y đến tủ lạnh lấy ra chiếc bánh kem mà người nọ đã tặng mình.
Vương Nhất Bác không thích đồ ngọt, vừa hay, vị kem của chiếc bánh này cũng không quá ngọt.
Rất ngon.
Y cứ cắt từng miếng nhỏ, cho đến khi nhìn thấy chiếc hộp nhung màu đỏ ở trong bánh.
Vương Nhất Bác lấy ra, bên trong hộp là một sợi dây chuyền bằng bạc thô.
Mặt sợi dây chuyền là một hình lưỡi lam trong thật cá tính.
Y bật cười, trên mặt sợi dây còn khắc một chữ Vương.
Cứ ngỡ là hết rồi, xoay sở một hồi lại thấy thêm một tờ giấy nhỏ, bên trong là nét bút của Tiêu Chiến.
" A hèm! Là Tiêu Chiến ca ca của cậu đây. Trước tiên thì xin lỗi vì không thể tặng cho cậu cho sợi dây chuyền cao cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096538/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.