" Không phải anh nên đi du học ở Mỹ sao? "
Lưu Hải Khoan ngồi bên cạnh hắn, nghe hỏi vậy cũng thành thật trả lời.
" Anh xin dời lại hai năm, học hết đại học anh sẽ đi! "
Sự kiến tốt như vậy lại dời lại, Tiêu Chiến nhất thời thắc mắc nhưng cũng không hỏi, chắc chắn mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Chỉ không nghĩ rằng Lưu Hải Khoan lại chủ động giải thích.
" Anh có một người em họ, ba mẹ em ấy đi làm ăn xa nên anh sợ không có ai chăm sóc nó, quyết định ở lại đợi nó 20 tuổi rồi cùng đi luôn!"
Tiêu Chiến ngồi dựa vào thân cây, thuận miệng hỏi:" Em họ anh là ai vậy? "
Lưu Hải Khoan cười cười, nét mặt mang vẻ tự hào hiếm có.
" Là Vương Nhất Bác! "
" A! "
Tiêu Chiến nghe thì có phần sửng sốt.
" Thật ra lúc nãy anh tính đi tìm Vương Nhất Bác, lại thấy em cùng A Bác nói chuyện. "
Tiêu Chiến nhìn Lưu Hải Khoan, chờ anh nói tiếp.
" Từ nhỏ, Vương Nhất Bác lớn lên trong hoàn cảnh không được tốt cho lắm nên ảnh hưởng đến tính cách như bây giờ, em ấy đối với em có hơi vô lễ, anh thay mặt em ấy xin lỗi nhưng anh đảm bảo, Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải là một người xấu tính. "
Tiêu Chiến nghe vậy thì cười khổ, nói:" Em biết chứ! Có xấu cũng không xấu bằng Uông Trác Thành nhà em đâu, chỉ là em cũng hay trêu cậu ấy! "
Lưu Hải Khoan nghe vậy thì thở phào, nguyên lai là vì anh sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096519/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.