" Uông Trác Thành, vị thứ...664! Tự hào chưa lão Thành nhà chúng ta! Haha! Vị thứ 664!"
Thiếu niên ôm bụng cười khi nhìn bảng thành tích có tên của thằng bạn mình. Cười đến vật vã.
Uông Trác Thành đứng một bên, mặt mày đen xì, dùng tay không lôi cổ thằng bạn thiếu đánh của mình.
"Con mẹ nó mày cười cái gì? Nhìn lại bản thân đi, tên mày còn không có trên bảng thành tích!"
Thiếu niên xua tay tỏ vẻ không quan tâm.
" Bà cô đó! Mày nghĩ bà sẽ cho tao nằm trong này hả? Mơ đi mơ đi!"
Uông Trác Thành hừ lạnh:" Có vẻ mày tự hào, đêm này đừng có mà chạy qua nhà tao!"
Thiếu niên nghe đến đây, liền nhích gần thêm gần thằng bạn, thỏ thẻ:" Sao vậy? Đêm nay thẩm du nên không muốn tao đến?"
" CON MẸ NÓ TIÊU CHIẾN!!!!!!!!"
Uông Trác Thành rượt Tiêu Chiến chạy khắp nơi, mặc cho những người khác nhìn bọn họ như người ngoài hành tinh.
Ở bên bảng thành tích, những người khác vẫn ngưỡng mộ người vẫn luôn chiếm vị trí số 1 kia - Vương Nhất Bác.
Những lời ghen tị cùng ngưỡng mộ vẫn như thường lệ mà tán thưởng.
"Cậu ấy hoàn hảo thật đấy, luôn luôn đứng nhất khối! Đã thế còn đẹp trai, nhà giàu lại còn là người chuẩn mực gia giáo!"
Nữ sinh khác cũng đồng tình.
" Phải phải, cậu ấy đúng chất người chồng chuẩn mực!"
" Ghen tị với người vợ sau này của cậu ấy quá đi!!!"
" Thôi thôi bớt mơ mộng, đi thôi chuông reo rồi!"
Bị Uông Trác Thành tẩn cho một trận, Tiêu Chiến cũng nghiêm túc hơn mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-toi-khong-the-song-thieu-em/1096515/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.