Tiêu Chiến chưa tiếp tục nói gì, Vương Nhất Bác đã sải bước đến và ôm anh vào lòng.
"Anh không phải lo lắng, không cần lo lắng."
Vương Nhất Bác run rẩy nói.
"Em sẽ đối xử tốt với anh, sẽ không để mất anh, có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn. Em sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào làm tổn thương anh. Bất kể người đó là ai, kể cả là Trần Vũ."
Khi Tiêu Chiến nghe thấy tên của Trần Vũ, thân thể anh lập tức cứng đờ. Vương Nhất Bác rõ ràng cảm nhận được, trong đôi mắt nâu của hắn hiện lên vẻ u ám.
"Đừng sợ, anh hai, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."
Hắn thì thầm.Đôi mắt Tiêu Chiến dần trở nên ẩm ướt. Có lẽ, anh thật sự không cần sợ nữa. Nhưng Trần Vũ, làm sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy?
"Trần Vũ... anh sợ... em..."
Tiêu Chiến không nói ra những lời còn lại, bởi vì anh không thể thừa nhận sự thật này, cái gọi là bảo vệ, Tiêu Chiến cũng là âm thầm và mạnh mẽ bảo vệ Vương Nhất Bác.
"Em không biết anh lo lắng đến mức nào đâu. Đây là London, không phải Bắc Kinh. Trần Vũ có khả năng đến đâu và em có thể làm được những gì? Anh luôn lo sợ rằng anh ta sẽ làm tổn thương em. Hơn nữa, anh ta biết em, thậm chí biết được cả mối quan hệ giữa chúng ta. Làm sao em có thể khiến anh không sợ?"
"Anh không cần phải sợ."
Vương Nhất Bác vẫn nói như vậy.
"Kỳ thật anh không cần phải sợ, còn có em, vẫn luôn có em."
Dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-sau-sac/1113652/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.