Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại nhìn nhau, lần này, anh không trốn tránh nữa. Anh không thể có sự vướng mắc và do dự như vừa rồi.
"Anh là anh trai của em, còn em là em trai, không thể thay đổi được."
Anh ném ra một câu, thông minh như Vương Nhất Bác, tự nhiên sẽ hiểu được điều anh muốn nói. Quan hệ của bọn họ chỉ có giới hạn là anh em, dù có thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nhập tịch là họ hàng, thân thích, hoặc là, người xa lạ quen thuộc.Vương Nhất Bác đã sững sờ một lúc khi nghe thấy điều này.
"Anh biết em không có ý đó."
"Nhưng ý anh là, Vương Nhất Bác, chúng ta chỉ có thể là anh em."
Tiêu Chiến bình tĩnh giải thích.
"Tại sao?"
Vương Nhất Bác lại trở nên lo lắng, bàn tay đang cắm kim truyền đột nhiên nhấc lên, không quan tâm đến đau đớn do máu chảy ngược, nhấc chăn nhảy ra khỏi giường.
"Vì em!"
Tiêu Chiến nhanh chóng ôm Vương Nhất Bác lại, lông mày anh càng nhíu chặt lại.
"Tại sao khi còn bé em luôn ngây thơ như vậy, bây giờ cũng thế. Đuổi em ra ngoài liền biến thành xuất huyết dạ dày, phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Chiến tức giận, giọng nói không khỏi thay đổi, không còn nhẹ nhàng trong trẻo như trước.
"Em không ngây thơ. Em biết rằng anh yêu em. Em không muốn như thế này. Nhưng em chỉ không thể chịu đựng được nỗi buồn khi anh rời bỏ em. Tại sao anh lại không thể chấp nhận em?"
Vương Nhất Bác cao giọng phản bác lại, nhưng hắn tỏ ra ngoan ngoãn không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-sau-sac/1113650/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.