"Anh hai, đừng lo lắng, em thực sự không sao."
Vương Nhất Bác cười yếu ớt, và Tiêu Chiến cắn môi bước về phía trước với vẻ mặt đau khổ.
"Anh đi làm ở đâu? Sao lại cúp điện thoại của em?"
Vương Nhất Bác hỏi.Tiêu Chiến lắc đầu, không biết phải giải thích việc làm của mình với Vương Nhất Bác như thế nào, sau khi nghĩ mãi, cuối cùng tìm một cái cớ để nói cho qua.
"Quản lý của một công ty, nên quá bận. Vì vậy,... anh xin lỗi, Nhất Bác."
Khi Tiêu Chiến nói những lời này, đầu anh cúi xuống, do đó, anh không nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến nói dối, điều này khiến Vương Nhất Bác không thể cho anh cơ hội cuối cùng.
"Ổn mà."
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
"Anh hai, em mệt."
Trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến không hiểu, Vương Nhất Bác có phải đang không vui hay không.
"Vậy thì... vậy thì em nghỉ ngơi đi?"
Anh thận trọng hỏi.
"Ừm."
Trả lời một cách yếu ớt, sau đó, Vương Nhất Bác không nói bất cứ điều gì nữa.
Tiêu Chiến phức tạp liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nhẹ thở dài một hơi, xoay người rời phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Vương Nhất Bác mở mắt ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng lại với một nụ cười chế nhạo từ khoé miệng.
Bất kể như thế nào, bất kể dùng phương pháp gì, Tiêu Chiến vẫn phải ngoan ngoãn trởvề bên hắn.
Thành thật mà nói, khoảnh khắc xe tông vào gốc cây thực sự rất đau, nhưng Vương Nhất Bác không quan tâm.Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-sau-sac/1113640/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.