Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anhsâu sắc.
Họ gặp lại nhau sau nhiều năm tại cầu Thiên niên kỷ ở Luân Đôn.
Vương Nhất Bác nhìn thấy người đàn ông cao và gầy đang dựa vào cây cầu ở phía xa.
Nhìn từ phía này, anh ta có vẻ gầy, mặc áo sơ mi trắng cổ cao, đôi mắt thuỵ phượng rủxinh đẹp chớp chớp, nhìn xuống mặt nước dưới cầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Khoảng cách giữa họ không đến mười mét.
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy mình và người này thân thiết như vậy.
Hắn nghĩ, lần cuối cùng hắn nhìn thấy người này là khi nào? Hình như là trong cơn mưa tầm tã năm năm trước, Tiêu Chiến cũng mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ như vậy, trên tay cầm túi hành lý nhỏ, rời nhà bọn họ mà chưa từng quay đầu lại.
Anh ấy đã rời khỏi ngôi nhà đó và Vương Nhất Bác.
Tuy nhiên, Vương Nhất Bác không thể nghĩ ra điều gì đáng để anh ấy nhớ đến trong gia đình này.
Rốt cuộc Tiêu Chiến đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nhà họ Vương, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể có được cái kết như lẽ ra phải thế.Trên thực tế, tất cả đều là quả báo.
"Anh hai."
Hắn không ngừng suy nghĩ, khi phản ứng lại, hắn đã đứng sau Tiêu Chiến hai mét. Thời điểm thốt ra câu nói đó, đến hắn cũng ngẩn ngơ.
"..............."
Người trước mắt quay đầu lại khi nghe tiếng gọi, ánh mắt chạm vào, lúc này, Vương Nhất Bác mới thấy sự chấn động rõ ràng trong con ngươi Tiêu Chiến.
"Vương... Nhất Bác."
Nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-sau-sac/1113636/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.