Bao nhiêu năm như vậy, Vương Nhất Bác luôn hết lần này tới lần khác lặp lại một giấc mơ, mơ thấy Tiêu Chiến không cần cậu nữa, đã nắm tay người khác, đi cùng người khác rồi, cậu có đuổi theo thế nào cũng không chịu quay đầu.
Giấc mơ làm tổn thương con người ta nhất là khi nào?
Là sau khi tỉnh dậy phát hiện ra rằng, tất cả những gì trong mơ, đều là sự thật.
Lại một lần nữa, cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra thấy căn phòng tối đen như mực, trời vẫn chưa sáng, cậu mới ngủ được có một hai tiếng thôi.
Có tiếng thở đều đặn ngay bên tai, da thịt liền kề, trong chăn đều là mùi thơm của Tiêu Chiến.
Trước kia, mỗi lần bật dậy khỏi giấc mơ, đều là một mình cậu trong căn phòng trống trải, ngồi dậy hút điếu thuốc, hoặc rót một ly rượu, lúc nào khó chịu quá, sẽ giống một tên tra nam, chọn bừa một người nào đó trong danh bạ rồi gửi cho người ta một tin nhắn 'Ngủ chưa, nói chuyện với tôi một lát'.
"Anh....." Cậu ấy trở mình, đè lên trên Tiêu Chiến, ôm chặt anh trong lòng mà hôn anh.
Xúc cảm chân thực tới mức khiến cậu thất thần.
Hai người vừa mới làm xong, eo với lưng Tiêu Chiến vẫn còn đau, khó khăn lắm mới ngủ được, Vương Nhất Bác sao lại bắt đầu nữa rồi.
Anh buồn ngủ không mở nổi mắt, cau mày lại kháng nghị, "Em làm gì thế, anh không ổn nữa rồi, ngày mai công ty vẫn còn có việc nữa....."
Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy lời anh, lấy tay mơn trớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-nho-anh/1066469/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.