Ngủ một giấc dậy eo của Tiêu Chiến rất đau. Cách Vương Nhất Bác tính sổ với anh vô cùng bá đạo, cậu đem tất cả những ngày tháng sống thanh tâm quả dục như hòa thượng suốt năm năm qua đều tính hết lên đầu Tiêu Chiến, sau khi phá giới thì giống như một con quỷ đòi nợ tìm đến anh bắt anh bồi thường.
Tiêu Chiến có thể chịu đựng sự tàn phá không chút đạo lý nào của cậu, nhưng có làm anh ấy mệt chết cả đêm thì cũng có bồi thường hết được đâu.
Vương Nhất Bác, chúng ta ngày tháng còn dài, anh có tuổi rồi, em tem tém lại chút được không.
Làm đến lúc sau anh cứ luôn khuyên Vương Nhất Bác nghỉ một lát, nhưng Vương Nhất Bác không chịu nghe lời, cày cấy anh như kiểu không cần mạng nữa.
Hai người cứ làm như chán sống như vậy, sau đó Tiêu Chiến cũng không nhớ ra mình đã ngủ thiếp đi như thế nào nữa, lần cuối cùng cũng chẳng biết đã ra hay chưa? Mà cũng chẳng có cái gì ra được nữa, Vương Nhất Bác vẫn còn luật động trên người anh, nhưng anh đã mất đi nhận thức và giác quan rồi.
Giờ là mấy giờ rồi? Tiêu Chiến nhấc cánh tay đau nhức của mình lên muốn với lấy điện thoại, nhưng không với tới.
Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh, nửa người đè trên người anh, chân hai người gác chặt lên nhau, dung dịch dính nhép kia sau một đêm không xử lý đều đã khô sạch, dấu vết màu trắng khô đọng bám trên những vùng da nửa đỏ nửa tím của vết hickey, muốn bao nhiêu sắc tình có bấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-nho-anh/1066464/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.